LÃO GORIOT - Trang 102

Một nghìn năm trăm phơ- răng và những bộ quần áo, vào lúc nàythì

chàng trai đáng thương không chần chừ gì nữa, anh xuống ăn trưa với
mộtdáng vẻ khó hiểu của một thanh niên đang được sở hữu một số tiền lớn.
Khi nghethấy những tiếng sột soạt của tiền trong túi thì chàng sinh viên
nghèo như thấymình đang được dựa vào một cái cột thần kỳ. Chàng bước đi
kiêu hãnh và vữngvàng hơn trước, chàng đã có một điểm tựa cho chiếc đòn
bẩy của cuộc đời mình.Chàng nhìn vào điểm tựa đó, chàng cảm thấy như
mọi hoạt động của mình trở nênlinh hoạt hơn, mới ngày hôm qua thôi,
khiêm nhường và nhút nhát, chàng đã phảiđón nhận những trận đòn; thì đến
ngày hôm sau, chàng lại mơ màng chiếc ghế thủtướng. Mọi điều giờ đây có
thể trở thành hiện thực. Chàng muốn tất cả và sẽ đạtđược tất cả chàng ao
ước lung tung, chàng sẽ hào phóng và cởi mở với mọi người.Chàng như
con chim tìm lại được đôi cánh đã mất của nó. Chàng sinh viên khôngtiền
bạc gặm nhấm niềm vui giống như một chú chó ăn cắp được mẩu xương
sau khiđã phải vượt qua hàng nghìn những khó khăn, thử thách, chú ta cắn
vỡ đôi mẩuxương đó ra, mút hết tủy ở mẩu xương đó, và chú ta cảm thấy
thật mãn nguyện,chạy nhảy tung tăng. Còn chàng, với những đồng tiền sắp
có trong túi, mơ màngvới những khát khao đam mê khoái lạc, từng tí một
thưởng thức nó, giờ đây nhữngđiều gần nghĩa với sự khốn cùng không còn
tồn tại nữa. Paris đã hoàn toàn thuộc về chàng. Chàngđang ở độ tuổi mà
dường như tất cả đều sáng loáng, tất cả đều lấp lánh và toảsáng! Ở tuổi đó
sao chẳng có một ai là không biết tận dụng niềm vui, sức mạnhcủa tuổi trẻ,
không ai là không lợi dụng một kẻ khác: một người đàn ông hay mộtngười
đàn bà! Cái tuổi mà sự nợ nần, sợ hãi lo âu chỉ bằng một phần mười
nhữngniềm vui khác. Ai mà chưa từng đặt chân tới tả ngạn của dòng sông
Seine, giữa phố Saint- Pères thì coi như chưa hiểu biếtgì về cuộc sống nhân
loại' - "Ồ! Giá mà những người phụ nữ ở Paris biết như vậy!"Rastignac tự
nhủ trong lúc ăn ngấu nghiến những quả lê chín với giá một đồngxèng được
bà Vauquer dọn ra, những trái lê thật ngon lành. Đúng lúc đó ngườiphát thư
tín của hoàng gia xuất hiện trong phòng ăn sau khi đã bấm chuông
ngoàicửa. Ông ta hỏi Eugène de Rastignac, rồi trao cho chàng hai cái túi lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.