LÃO GORIOT - Trang 105

Cần phải kết luận rằng khi mà một người miền Nam biếtkết hợp một

cách hài hoà giữa tính gian giảo của người miền Bắc với tính táobạo của
người miền Trung thì sẽ trở thành một ông vua Thuỵ Điển. Vậy
thìRastignac không thể chịu đựng lâu hơn được cái kiểu của gã Vautrin mà
chàngcũng không biết được là bạn hay là kẻ thù, nhiều khi chàng cảm nhận
thấy rằngngười đàn ông kỳ cục này lại thấu hiểu những khát vọng của
chàng và đọc được ýnghĩ của mình, mặc dù trong con người ông ta thì tất cả
dường như là đóng kínvà rất khó hiểu, ông ta có thể thấy tất cả nhưng lại
chẳng nói gì cả. Eugène đãcảm nhận được sức mạnh của hai túi tiền và
chàng nghĩ đã đến lúc chọi lại.

- Ông tưởng tôi thích thú lắm khi phải nợ nần đấy à, anh nóivới Vautrin

sau khi đã uống một hớp cà phê.

- Tại sao? Gã đàn ông bốn mươi tuổi vừa trả lời vừa đặt cáimũ sang bên

cạnh rồi cầm lấy một thanh sắt và quay tít nó như một người đàn ôngdũng
cảm không thấy một chút sợ hãi nào khi bị bốn tên cướp tấn công.

- Tôi sẽ trả cho ông, Rastignac nhắc lại, cởi một cái túi vàđếm một trăm

bốn mươi phơ- răng đưa cho bà Vauquer. Chàng nói với bà goá: Tiềnbạc
làm nên tình bạn. Tôi đã thanh toán cho bà tới tận ngày lễ thánh
Sylvestrenhé. Hãy đổi cho tôi một trăm xu.

- Tình bạn làm nên tiền bạc, Poiret vừa nhắc lại vừa nhìnông Vautrin.

- Đây hai mươi xu - Rastignac nói và đưa cho ông ta.

- Người ta nói rằng anh sợ khi phải nợ tôi? Gã Vautrin kêulên và liếc

một cái nhìn soi mói về phía người thanh niên trẻ, miệng gã khẽnhếch một
nụ cười đầy gian trá mà điệu cười đó đã hàng trăm lần làm cho Eugènenổi
cáu.

- Nhưng...đúng như vậy, chàng sinh viên trả lời và cầm haicái túi, sau đó

đứng dậy mang về phòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.