LÃO GORIOT - Trang 145

rằng niềm đam mê cần thiết dành cho bà Nucingen đãlà liều thuốc giải độc
cho những ý nghĩ xấu không có chủ ý của chàng.

- Hôm qua, tôi được nghe bản nhạc Chàng thợ cạoSéville của Rossini.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy loại nhạc nào tuyệtvời đến thế, chàng nói. Lạy
chúa. Người ta thật diễm phúc khi có được một lôtrong nhà hát đó.

Lão Goriot bắt được câu nói ấy khi âm vang của nó chưa dứtnhư thể một

chú chó nắm bắt được cử động của chủ nó. - Cậu giống như những chúgà
trống trong xóm nhà, bà Vauquer nói, cậu cũng như những người đàn ông
khác,làm bất cứ việc gì mình thích.

- Cậu đã về bằng cái gì? Vautrin hỏi.

- Đi bộ, Eugène trả lời. - Tôi, kẻ dụ dỗ nói tiếp, tôi khôngthích niềm vui

nửa chừng; tôi muốn tới đó trong chiếc xe của tôi trong lô củatôi và trở về
thật tiện lợi. Hoặc là tất cả hoặc không gì cả. Đó là phương châmcủa tôi.

- Ai mà lại tốt số vậy, bà Vauquer tiếp lời.

- Có thể lão sẽ tới thăm bà Nucingen, Eugène nói nhỏ vớiGoriot. Chắc

chắn cô ấy sẽ đón chào lão với vòng tay rộng mở; cô ấy muốn biếtvề lão từ
hàng nghìn chi tiết nhỏ mà tôi không có. Tôi đã biết được rằng cô ấysẽ làm
tất cả với mọi người để được tiếp đón ở nhà chị họ tôi, bà tử tướcBeauséant.
Đừng quên nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy quá để không thể khôngnghĩ tới
việc mang đến cho cô ấy sự thoả mãn đó.

Rastignac đi nhanh tới trường Luật, bởi chàng không muốn ởlại lâu

trong căn nhà tồi tàn này.

Chàng lượn lờ hầu như suốt cả ngày, bị giày vò bởi căn bệnhtương tư

mà những chàng trai trẻ thường mắc phải, vì những hy vọng quá mãnhliệt.
Những lý lẽ của Vautrin làm chàng nghĩ tới cuộc sống xã hội, vào đúng
lúcđó chàng đã gặp anh bạn Bianchon trong vườn Lucxembourg.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.