LÃO GORIOT - Trang 150

Trong khi sửa sang trang phục, Eugène nhấm nháp tất cả nhữnghạnh

phúc nhỏ bé ấy, hạnh phúc mà những người trẻ tuổi không dám cả gan nói
ravì sợ sẽ làm mọi người cười chế giễu họ, nhưng lại kích thích cho tình
yêutrong sáng. Chàng sửa sang mái tóc của mình mà nghĩ rằng ánh mắt của
một phụ nữxinh đẹp sẽ chảy dưới những lọn tóc đen ấy. Chàng tự cho phép
mình làm nhữngđộng tác của trẻ thơ giống như điệu bộ mà một thiếu nữ
thường làm khi mặc trangphục trong buổi khiêu vũ. Chàng ngắm thân hình
mảnh dẻ của mình đầy mãn ý vàvừa vuốt phẳng lại bộ quần áo, chàng tự
nhủ, chắc chắn có người cảm thấy biquan vì nhìn thấy nó! Rồi chàng đi
xuống, lúc ấy những người khách quen thuộctrong khu nhà trọ đã ngồi vào
bàn ăn và chàng nhận một cách vui vẻ tiếng vỗ tayngớ ngẩn dành cho
phong cách lịch lãm của mình.

Đó là thói quen đặc biệt ở những khu nhà trọ tư sản và cũngvì họ quá

ngạc nhiên về bộ trang phục của chàng. Không một ai mặc một bồ đồ
mớimà lại có ai đó không nói lời nhận xét.

- Chậc, chậc...Bianchon ra hiệu bằng cách tặc lưỡi như đểkhuyến khích

một chú ngựa.

- Như một công tước, công khanh ấy, bà Vauquer nói.

- Ngài đi chinh phục đấy ư? Cô Michonneau thăm dò.

- Cúc cu cúc cu! Chàng hoạ sĩ kêu lên.

- Gửi những lời thăm hỏi của tôi tới phu nhân của ngài, cậunhân viên ở

Bảo tàng nói.

- Ngài có một phu nhân rồi ư? Poiret hỏi.

- Một phu nhân có nhiều ô, chịu được ngâm trong nước, bề mặtmịn

màng và được vẽ những hình vuông đã lỗi thời, dễ giặt, dễ dùng, nửa
bằngvải phin, nửa bằng bông, nửa bằng len, có thể chữa khỏi bệnh đau răng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.