LÃO GORIOT - Trang 194

Lâu nay tôi đã đi khắp thế giới này,

Và người ta đã nhận ra tôi...

Tra la, la, la, la...

- Hỡi các ngài, Christophe thốt lên, bữa ăn đang chờ cácngài đó và mọi

người đã ngồi đông đủ vào bàn hết rồi.

- Này, Vautrin nói, hãy mang chai rượu Bordeaux của tôi tớiđây dùng

thôi.

- Cậu có thấy chiếc đồng hồ đeo tay này đẹp không? Goriotnói. Nó rất

thời thượng đấy.

Vautrin, Goriot và Rastignac cùng nhau xuống nhà và họ ởluôn đó, do

sự chậm trễ của mình, họ đành phải ngồi cạnh nhau bên bàn ăn. Tronglúc ăn
tối, Eugène đã tỏ vẻ hết sức lạnh lùng với Vautrin, mặc dù con người nàytỏ
ra hết sức đáng mến dưới con mắt của bà Vauquer, Vautrin vẫn hoạt bát và
lôicuốn tất cả khách ăn. Sự chắc chắn cùng với sự bình tĩnh đó đã làm
Eugène phảihoảng sợ.

- Ông có vẻ rất vui thì phải, thế hôm nay ông đã đi đâu vậy?bà Vauquer

nói với Vautrin.

- Tôi vẫn thường vui vẻ như vậy mỗi khi làm nhiều việc cólợi.

- Những việc gì vậy? Eugène nói.

- Ồ, bình thường thôi. Tôi có nhận giao một phần số hàng hoáđã đặt

mua, số hàng này sẽ đem lại cho tôi nhiều cơ may được nhận khoản
hoahồng tương đối. Cô Michonneau, ông ta nói khi nhận thấy rằng người
phụ nữ kiađang theo sát mình, tôi có nét gì trên mặt khiến cô không hài
lòng sao, mà đếnmức cô lại nhìn tôi bằng con mắt tò mò vậy? Nếu quả thế,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.