LÃO GORIOT - Trang 201

- Bà hàng xóm của tôi này, bà có thôi đi không, bà Couturekêu lên, bà

toàn nói những điều...

- Tốt thôi! bà Vauquer nói, cậu ta cũng chẳng nghe thấy gìcả. Này

Sylvie, hãy giúp tôi mặc chiếc áo nịt ngực cỡ to này.

- Vâng, thưa bà! Sau khi ăn tối xong tôi sẽ đo may cho bàchiếc áo nịt

ngực cỡ lớn nữa, cô Sylvie nói.

- Tôi thì thế nào cũng được, nhưng cần phải tạo thể diện choông Vautrin.

- Vậy bà có thích những người kế nghiệp của bà không?

- Sylvie này, thôi cái mồm lắm điều đi. Bà goá nói trong lúcbước đi.

- Đấy bà ấy đấy, cô làm bếp nói khi đang chỉ cho Victorinebiết bà chủ

của mình.

Phòng ăn chỉ còn lại trơ trọi bà Couture cùng cô con gáinuôi và Eugène

đang ngủ gục trên vai cô. Eugène ngủ ngoan ngoãn say sưa như mộtđứa trẻ.
Victorine lấy làm sung sướng khi được chàng tựa đầu vào và coi đây làcử
chỉ nhân ái và không cảm thấy tội lỗi khi trái tim chàng đang đập trên
tráitim mình. Trên gương mặt nàng phảng phất nét khoan dung của người
mẹ khiến nàngcó cái vẻ phi thường. Qua hàng nghìn ý nghĩ trỗi dậy trong
lòng nàng, trỗi dậymột tình cảm khoái lạc rạo rực do sự tiếp xúc với một
tấm thân trẻ trung thanhkhiết.

- Ôi? Cô gái đáng thương của ta, bà Couture nói khi bóp chặttay

Victorine.

Bà ngắm nhìn vẻ mặt ngây thơ, yếu ớt của cô và thấy đượctrên gương

mặt đó, ánh hào quàng của hạnh phúc đang tỏa sáng. Victorine giốngvới
một trong những bức hoạ tươi sáng của thời trung cổ mà trong đó tất cả
cácyếu tố phối hợp miêu tả đã bị người hoạ sĩ bỏ qua, ở đây người họa sĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.