LÃO GORIOT - Trang 220

- Tại sao? Collin hỏi, có rất nhiều phụ nữ. Tôi không phủnhận điều gì

cả.

Ông ta im lặng một lát rồi nhìn tất cả như một diễn giả sắpnói những

điều bất ngờ.

- Bố Lachapelle viết đi, hắn ta nói với một ông già có máitóc trắng đang

ngồi ở đầu bàn sau khi đã lấy ở cặp ra một tờ biên bản bắtngười. Tôi nhận
mình là Jacques Collin, biệt danh kẻ đào tẩu, đã bị kết án haimươi năm tù:
và tôi vừa nhận ra rằng tôi không xứng đáng với biệt danh của tôi.Nếu tôi
chỉ giơ tay, ông ta nói với những người khách trọ, thì ba ngài mật thámđây
sẽ làm tung tóe quán trọ này của bà Vauquer. Những cảnh nực cười này sẽ
làmxáo trộn việc sắp xếp các cuộc mai phục của các ngài đây.

Bà Vauquer cảm thấy khó chịu khi nghe thấy những từ này.

- Lạy Chúa tôi. Thế có phiền không cơ chứ; hôm qua tôi đã ởrạp hát

Gaite với lão ta mà, bà ta nói với Sylvie.

- Này mẹ, phải biết suy nghĩ chứ. Cllin nói tiếp, phải chăngcứ đến ngồi

ở lô của tôi trong rạp Gaite là gặp tai vạ chăng? Mẹ hơn chúng tôisao?
Chúng tôi mang điều ô nhục trong lòng, các người là những cái chân cái
taynhão nhoét của cái xã hội xấu xa thối nát. Ngay cả đến kẻ tốt nhất của
cácngười cũng không cưỡng lại được tôi mà. - Đôi mắt hắn ta hướng về
Rastignac,hắn gửi tới một nụ cười đầy thiện cảm đối lập hoàn toàn với cách
thể hiệnnghiêm khắc trên khuôn mặt hắn. - Sự buôn bán của chúng ta vẫn
diễn ra đều đặn,thiên thần của ta, tuy nhiên trong trường hợp có sự thoả
thuận. Cậu biết chứ?Và hắn hát:

Franchette của ta thật là duyên dáng

Trong sự giản dị của cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.