LÃO GORIOT - Trang 223

nhìn Rastignac. Chúa ơi, Eugène, gã ta gọi tên Eugène với giọng dịudàng
và buồn bã, nó đối lập hẳn với tiếng nói cục cằn khi nãy. Nếu anh cảm
thấybị gò bó, tôi sẽ để lại cho anh một người bạn tận tâm. Mặc dù bị khoá
tay nhưngvẫn có thể đứng thế thủ như một chỉ huy, rồi gã đếm: Một, hai, và
dấn bước bướcđi. Trong trường hợp gặp bất hạnh, hãy nói với tôi điều đó.
Người hoặc tiền,tôi có thể bố trí được tất cả.

Gã đã nói ra lời cuối cùng một cách khôi hài để các quý bàkhông hiểu

được về Rastignac và về gã.

Khi hiến binh và lực lượng cảnh sát đã rút khỏi căn nhà,Sylvie vừa day

mạnh vào hai bên thái dương của bà Vauquer vừa nhìn đám kháchtrọ đang
bàng hoàng.

- Xong rồi, cô ta nói, dù gì thì ông ta cũng đáng mặt đànông đấy chứ.

Câu nói này đã phá vỡ sự im lặng bởi những cảm giác dồn dậpvà phức

tạp về cái cảnh tượng vừa qua tác động. Đám khách trọ nhìn nhau mộtlượt
rồi cùng nhìn dồn cả vào cô Michonneau mảnh khánh, gầy khô và lạnh
lẽogiống như xác ướp, đang co ro nép vào gần phía chiếc chảo, đôi mắt cụp
xuốngnhư sợ rằng cái diềm che mặt sẽ không đủ để có thể trốn cái nhìn soi
mói củamọi người. Gương mặt này, cái gương mặt mà họ đã ghét từ rất lâu
rồi, bỗngnhiên lộ nguyên hình. Một tiếng rì rầm nhỏ kéo theo tất cả các
tiếng khác biểulộ vẻ ghê tởm được nhất trí nổi lên ào ào. Cô gái già cũng
biết điều đó màkhông trốn đi đâu được. Bianchon là người đầu tiên quay
sang nói với kẻ ngồicạnh:

- Tôi sẽ đi ngay nếu con mụ này còn tiếp tục ăn tối vớichúng tôi.

Trong nháy mắt, trừ Poiret ra, mọi người cũng tán thành ngayý định của

chàng thanh niên y khoa. Được mọi người ủng hộ ý kiến này, Bianchontiến
thẳng về phía người khách trọ già.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.