LÃO GORIOT - Trang 225

Nghe xong lời này, bà Vauquer như thấy trong người khỏe lạingay, bà

đứng thẳng dậy, hai tay vắt chéo nhau, đôi mắt mở to và sáng lên,không có
vẻ gì của người phụ nữ vừa khóc với đôi mắt đẫm lệ.

- Nhưng ông bạn thân mến, chắc ông muốn nhìn thấy sự tàn lụicủa cái

quán này hay sao? Ông Vautrin thì... ôi lạy chúa. Bà ta chợt dừng lạinghĩ
bụng, mình không thể gọi ông ta như một người tử tế được. Đây, bà ta
nóitiếp, một căn phòng rỗng không rồi mà các vị còn muốn thêm hai hay
nhiều phòngtrống nữa trong cái mùa mà mọi người đã đâu vào đấy rồi ư?

- Thưa các quý ông, xin mời các quý ông hãy cầm lấy mũ củachúng ta

và ăn tối ở Sorbonne, nhà ông Flicoteaux, Bianchon nói.

Bà Vauquer liếc nhanh về phía những người khách trọ, và dừngở phía

Michonneau.

- Được thôi, này cô bạn thân mến của tôi ạ, cô cũng khôngmuốn nhìn

thấy sự tàn lụi ngôi nhà này của tôi đấy chứ? Cô đã nhìn thấy tìnhtrạng
nguy kịch này đã làm cho tôi chẳng thể nói gì với mọi người nữa; làm
ơnhãy trả lại phòng cho tôi tối nay.

- Đúng rồi, đúng rồi, những người khách trọ kêu lên, chúngtôi muốn mụ

ấy rời khỏi đây ngay lập tức.

- Nhưng cô ấy còn chưa ăn tối, Poiret lên tiếng với giọngxót thương

người phụ nữ nghèo này còn chưa ăn gì hết mà.

- Mụ ấy sẽ ăn ở bất cứ nơi đâu mà mụ ấy muốn, rất nhiềugiọng nói vang

lên.

- Ra cửa đi, kẻ tố giác!

- Cút đi, kẻ do thám!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.