LÃO GORIOT - Trang 229

- Vậy hả? Vậy thì chúng ta phải làm gì? lão Goriot trả lời.Tôi ăn tối

cùng với con gái tôi ở nhà anh, anh nhìn thấy chúng tôi đó chứ? Congái tôi
đang đợi anh, đi nào!

Ông lấy tay kéo mạnh Rastignac và đi thật mạnh mẽ, để lộ rasự chinh

phục tình cảm như là một ông chủ.

- Chúng ta ăn tối thôi, người họa sĩ nói to lên.

Một lát mọi người đã ngồi quanh bàn ăn.

- Chao ôi! Ngày hôm nay toàn những tai họa, chị Sylvie nóito, món thịt

hầm của tôi bị dính rồi. Mọi người chịu khó ăn cháy nhé.

Bà Vauquer không còn thiết nói gì, khi mà đáng lẽ mười támkhách ăn

mà nay chỉ còn có mười, mặc dù mọi người đều tìm lời an ủi bà ta. Đâylà
lần đầu tiên họ cùng bàn chuyện về Vautrin rồi đến chuyện quyết đấu rồi
lanman đủ mọi chuyện thường ngày, chuyện chính trị, chuyện tù đầy và
cuối cùng thìchẳng còn ai nhắc đến Vautrin, Victorine cũng như cậu anh họ
của cô ta nữa. Tuycó mười người nhưng sự hò hét ầm ĩ thì lớn gấp bội. Đây
quả là sự khác biệt sovới bữa ăn tối hôm qua. Tính vô tâm của những kẻ ích
kỷ ở Paris là mỗi buổi tối họ đều cần đến nhữngmiếng mồi khác nhau để
xâu xé mổ xẻ. Cái tính vô tâm làm dịu đi nỗi lo âu buồnphiền của bà
Vauquer, bà cũng vui lây theo những câu nói đùa bỡn lạc quan củachị bếp
Sylvie.

Cả ngày hôm nay quả là một ác mộng đối với Eugène, mặc dù tínhcách

mạnh mẽ và có lòng nhân từ, cũng không giúp gì được cho chàng sắp xếp
lạinhững ý nghĩ cho rõ ràng. Chàng cũng không hiểu mình lên chiếc xe
ngựa thuê vớilão Goriot bằng cách nào nữa. Ông lão ngồi bên cạnh chàng,
đang nói với chàng,những lời lẽ bộc lộ niềm vui khác thường vang trong tai
chàng, vì trải quanhiều xúc động, nên chàng nghe như trong giấc mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.