LÃO GORIOT - Trang 230

- Vậy là buổi sáng nay đã kết thúc, cả ba chúng ta ăn tốicùng với nhau,

ăn cùng với nhau đấy cậu có hiểu không? Cách đây đã bốn năm rồi,tôi đã
ăn tối cùng với Delphine, Delphine bé nhỏ của tôi. Và tôi lại có bữa tốinhư
vậy vào ngày hôm nay. Chúng tôi đã ở nhà anh từ sáng nay. Tôi đã làm
việcnhư một người thợ phổ thông không chuyên, với bộ quần áo xấu xí. Tôi
mang đồđạc giúp cậu.

- A, a! Cậu không biết lúc ngồi ăn nó ngoan thế nào đâu, nósẽ chăm sóc

tôi. "Nào hãy giữ lấy, cha, hãy cố ăn đi, ngon lắm". Vàvì vậy tôi không thể
không ăn được. Ồ! Đã từ rất lâu rồi tôi mới có một cuộcsống yên vui như
chúng ta sẽ sắp được sống đây.

- Như vậy hôm nay là ngày đảo lộn thế giới ư? - Eugène nói.

- Đảo lộn ư? ông lão Goriot nói. Đây là thời gian tươi đẹpnhất của thế

giới này chứ. Tôi thấy toàn những gương mặt vui tươi ngoài phố,những con
người tay trong tay, những con người sung sướng vui vẻ y như tất cả đềuđi
ăn tối ở nhà con gái mình, một bữa tối nhẹ nhàng do tự tay cô con gái
làmkhéo léo như một ông chủ tiệm cà phê người Anh. Chà! Gần con gái thì
mọi chấtđắng đều trở nên ngọt ngào.

- Cháu như người mới trở lại cuộc sống. Eugène nói với lão.

- Kìa, sao xe đi chậm thế. Lão Goriot vừa kêu lên vừa mở cáicửa kính

phía trước. Nào, hãy nhanh lên, tôi sẽ đãi ông một trăm xu nếu mườiphút
nữa chúng ta có mặt ở cái nơi mà ông đã biết đấy. Chiếc xe lao đi
trênđường phố Parisnhư một tia chớp.

- Chiếc xe chẳng đi nhanh được là bao. Lão Goriot ca cẩm.

- Nhưng bác sẽ dẫn cháu đi đâu chứ? Rastignac hỏi ông ta.

- Đến nhà anh, lão Goriot trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.