LÃO GORIOT - Trang 232

- Trong căn phòng này vẫn còn thiếu một cái giường.Rastignac nói.

- Vâng! Nàng nói mặt đỏ bừng, và tay xiết chặt tay Eugène.

Eugène đã nhìn thấy điều đó và hiểu rằng tất cả những cử chỉbẽn lẽn e lệ

của người con gái kia là thật, nó xuất phát từ trái tim của ngườiphụ nữ đang
yêu.

- Em là một trong những người khiến cho những người khácphải tôn

thờ, luôn luôn say đắm, chàng nói thì thầm. Vâng, tôi dám nói ra điềuđó,
bởi vì chúng ta rất hiểu nhau: tình yêu của chúng ta thật sống động và
mãnhliệt, dù nó đã được che giấu bởi đó là bí mật. Đừng ai nói điều bí mật
của mìnhra cho người khác biết nhé.

- Ồ, tôi ư? tôi không phải là người khác nào cả, lão Goriotgiận dỗi nói.

- Cha cũng biết là chúng ta gồm cả cha cơ mà.

- À, đó cũng là điều cha muốn nói ở đây. Hai người không hềchú ý đến

ta đúng không? Ta sẽ đi, ta sẽ đến như một vị thần hay giúp đỡ màngười ta
biết nhưng không muốn nhìn khuôn mặt vị thần ấy. Này Delphine thânyêu,
ta đã bảo con là: "Có một căn nhà xinh xắn ở phố Artois, mình hãy bàyđồ
đạc cho cậu ấy". Có đúng thế không? Đúng không, cha chính là kẻ đã tạora
con và cũng chính là người đã tạo ra niềm vui cho con. Làm người cha là
phảimãi mãi mang đến hạnh phúc cho con, mãi mãi luôn như thế. Điều đó
chính là điềuđã làm nên một người cha.

- Tại sao lại như vậy? Eugène hỏi.

- Tất nhiên, nó không muốn điều đó, nó sợ rằng thiên hạ nóira những

điều vô lý, ngốc nghếch, nó làm như thiên hạ đáng giá bằng hạnh phúcấy?
Nhưng tất cả mọi phụ nữ đều mơ làm được nhũng gì mà nó đã làm...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.