LÃO GORIOT - Trang 241

họ Conflannhư tao cho ăn uống ngon lành nhất như vậy; thì có lẽ là tận
thế... mà đúng làtận thế rồi.

- Lại nghĩ đến cái cô Michonneau, người đã làm bà phải điêuđứng ấy

sắp được lĩnh một nghìn ê qui lợi tức đấy, Sylve thốt lên.

- Thôi đừng nói về điều đó nữa. Đó là một tội lỗi. BàVauquer nói. Nó lại

còn sang trọ nhà mụ Buneaud nữa mới tệ chứ. Loại ấy thì cógì mà không
làm, chắc trước đây đã từng làm đủ chuyện ghê tởm: trộm cắp, giếtngười.
Đáng lẽ con mụ ấy phải ở nơi giam giữ tội phạm khổ sai, cái chỗ mà
conngười khốn khổ yêu quí của chúng ta đang phải chịu.

Trong lúc đó, Eugène và lão Goriot kéo chuông.

- Ồ, hai người bạn trung thành của tôi đây rồi, mụ góa vừalên tiếng vừa

thở dài.

Hai vị khách trung thành chẳng còn nhớ gì mấy tới những taihọa của cái

quán trọ này nữa.

Họ thông báo không chút kiểu cách gì với bà chủ quán là họsắp dọn tới

Chaussec d'Antin.

- A! Sylvie, bà goá nói, đây là đòn cuối cùng. Các quý ôngđã đưa đến

một cái chết bất ngờ, đã đạp thẳng vào lòng can đảm của tôi. Tôi nhưcó
sóng cồn ở trong lòng. Tôi phát điên lên mất, tôi nói thật đấy! Tôi phải
làmgì với món đậu này? A, nếu như tôi ở đây một mình, thì anh sẽ đi vào
ngày mai,Christophe ạ. Ôi trời, chúc quý ông ngủ ngon.

- Bà ấy làm sao vậy? Eugène hỏi Sylvie.

- Thì đấy! Tất cả mọi người đều ra đi để theo đuổi côngviệc. Điều đó

làm cho bà ấy rối loạn đầu óc. Vừa rồi, tôi đã thấy bà ấy khóc vàcàu nhàu,
đây là lần đầu tiên bà ấy đã rơi lệ kể từ lúc tôi xuống đây giúp bàấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.