LÃO GORIOT - Trang 242

Hôm sau, bà Vaquer đã tự hóa giải được theo cách của bà ta.Tuy bà ta có

vẻ rầu rĩ vì tình cảnh mất hết khách trọ và đời sống bị đảo lộnnhưng bà ta
vẫn hoàn toàn tỉnh táo và tỏ ra một nỗi đau khổ thật sự, một nỗiđau khổ sâu
cay, nỗi đau khổ do bị mất mối lợi, do nếp sống đã quen nay bị phánát.

Con mắt của một gã tình nhân nhìn lại nơi ăn ở của người yêukhi bắt

buộc phải rời xa chắc hẳn không buồn hơn con mắt của bà Vauquer khinhìn
cái bàn ăn trống trơ của mình. Eugène an ủi bà ta rằng vài ngày
nữaBianchon sẽ hết thời kỳ nội trú và chắc chắn sẽ thuê phòng của mình;
còn anhchàng nhân viên bảo tàng thì thường xuyên tỏ ý muốn một căn
phòng như phòng bàCouture; trong vài ngày nữa nhân khẩu của quán trọ sẽ
tăng lên.

- Cầu chúa nghe được lời cậu nói! Nhưng điều bất hạnh đã xảyra ở đây

rồi. Chỉ trong khoảng mười ngày nữa là cái chết tìm đến nơi đây. Rồimọi
người xem, bà ta vừa nói vừa nhìn phòng ăn một cách thê thảm. Không
biếtrồi ai sẽ chịu đựng đây.

- Chúng ta dọn đi là đúng quá. Eugène nói với lão Goriot.

- Thưa bà, Sylvie vừa nói vừa chạy vội tới vẻ hoảng sợ, đãba ngày nay

tôi không nhìn thấy Mistignis.

- Ôi, nếu con mèo của tôi chết, nếu nó đã rời khỏi chúng tôithì tôi...

Người đàn bà goá tội nghiệp, quá sợ hãi về cái điềm khủngkhiếp ấy, bà

nắm chặt hai tay lại và ngã người xuống ghế tựa.

Vào khoảng trưa, đúng giờ mà người đưa thư đến khu phố cổPantheon,

thì Eugene nhận được một lá thư với phong bì rất lịch sự có gắn huyhiệu
của tử tước Beauseant. Bên trong là một tấm thiếp mời ông bà nam
tướcNucingen tới dự một buổi dạ hội lớn, đã được báo trước từ một tháng
nay và đượctổ chức ở nhà tử tước Beauseant. Kèm theo lời mời còn có một
bức thư ngắn gửicho Eugene:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.