LÃO GORIOT - Trang 286

không muốn để họ nhìn thấy tôi khóc. Tôi còn thời gianrất dài ở phía trước,
tôi sẽ ở đó một mình và không người nào có thể yêu cầutôi đếm những giọt
nước mắt của mình nữa. Nàng nhìn lại căn phòng đó một lầncuối.

Nàng dừng lại. Rồi sau một lát giấu cặp mắt vào lòng bàntay, nàng lau

nước mắt, hai bàn tay nàng ướt đẫm và nắm lấy cánh tay của chàngsinh
viên.

- Chúng ta đi thôi, nàng nói.

Rastignac chưa từng cảm thấy mối xúc động nào mãnh liệt nhưsự tiếp

xúc với nỗi đau bị dồn nén một cách cao quý này. Khi bước vào phòng
vũhội, Eugène đi một vòng quanh phòng với bà de Beauséant, đấy là sự chú
ý và tếnhị cuối cùng của người phụ nữ duyên dáng này. Ngay lập tức chàng
nhận ra haichị em, bà de Restaud và bà de Nucingen. Bà bá tước thật tuyệt
vời với tất cảnhững hạt kim cương đang phô ra, rực rỡ và hẳn là rất nóng
bỏng trên cổ, nàngđeo chúng lần cuối cùng. Dù tính kiêu căng và tình yêu
lớn lao mãnh liệt đến mấy, nàng cũng không chịu nổi cái nhìn của chồng
nàng. Cảnh tượng này tất nhiênchẳng làm Eugène bớt đi ý nghĩ phiền
muộn. Lúc đó, nhìn những hạt kim cương mà hai chị em đeo trên người,
Rastignac lại nhớ đến cái giường tồi tàn mà lão Goriot đang nằm. Thái độ
buồn bã của chàng đã làm bà tử tước hiểu nhầm, nàngkéo tay chàng.

- Đi nào! Tôi không muốn anh bị bỏ lỡ một dịp vui, nàng nói.Lát sau

Eugène nhanh chóng được Delphine mời, nàng đang rất hạnh phúc về
kếtquả mình tạo ra và nàng thích thú khi đặt dưới chân chàng sinh viên
những sự kính trọng mà nàng đã nhận được ở giới thượng lưu này, cái giới
mà nàng hy vọnglà được chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.