LÃO GORIOT - Trang 289

được những dục vọng của mình. Còn tôi, tôi đang ở trong địa ngục và tôi
cònở lại đó. Hãy tin vào những điều xấu xa mà người ta đã nói với bạn về
cái thếgiới thượng lưu này! Chẳng có nhà thơ Juvénal nào có thể miêu tả
được nỗi kinhtởm của cái xã hội được phủ bằng vàng và ngọc này đâu.

Ngày hôm sau, Rastignac bị Bianchon đánh thức dậy lúc khoảnghai giờ

chiều, Bianchon buộc phải ra ngoài và nhờ chàng trông nom lão Goriot,tình
trạng của lão đã trở nên xấu đi rất nhiều trong buổi sáng.

- Ông lão tốt bụng này chẳng còn được hai ngày, có thể chẳngcó đến sáu

giờ để sống, chàng sinh viên y khoa nói, tuy nhiên chúng ta chẳngthể ngừng
việc chữa trị. Cần phải cho ông ấy sự chăm sóc tốt hơn. Chúng ta lànhững
người chăm sóc bệnh nhân rất tốt; nhưng tôi, tôi chẳng có lấy một xu. Tôiđã
lộn tất cả các túi của ông ấy, lục lọi các ngăn tủ: chẳng có gì cả. Tôi đãhỏi
ông ấy lúc ông ấy tỉnh táo; ông ấy nói với tôi rằng ông ấy không có một
xudính túi. Thế còn anh có gì, anh bạn?

- Tôi chỉ còn lại hai mươi phơ- răng, Rastignac nói, nhưngtôi sẽ lấy nó

để chơi bạc và tôi sẽ kiếm được.

- Thế nếu anh thua hết?

- Tôi sẽ đến hỏi tiền ở chỗ những người con rể và nhữngngười con gái

của ông ấy.

- Thế nếu họ không đưa cho anh thì sao?

Bianchon hỏi. Vấn đề khẩn thiết vào lúc này không phải là đikiếm tiền,

cần phải chườm cho ông ấy thứ thuốc đã được đun nóng từ bàn chân chotới
nửa đùi. Nếu ông ấy kêu thì vẫn còn phương sách. Anh biết cách làm đấy
chứ?Ngoài ra, Christophe sẽ giúp anh. Còn tôi, tôi sẽ ghé qua nhà ông dược
sĩ đểbảo lãnh tất cả những thứ thuốc mà chúng ta đã lấy ở đó. Thật bất hạnh
là ônggià khốn khổ không thể chuyển được tới nhà thương, ở đó sẽ tốt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.