Tải doanh phách bão nhất, năng vô li hồ? Chuyên khí trí nhu, năng anh nhi
hồ? Địch trừ huyền lãm, năng vô tì hồ? Ái quốc trị dân, năng vô vi hồ?
Thiên môn khai hạp, năng vi thư hồ? Minh bạch tứ đạt, năng vô tri hồ?
Sinh nhi súc chi
, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, trưởng nhi bất tể, thị vị
huyền đức.
Cho hồn, phách thuần nhất, không rời đạo được không? Cho cái khí tụ lại,
mềm mại như đứa trẻ sơ sinh được không? Gột rửa tâm linh cho nó không
còn chút bợn được không? Yêu dân trị nước bằng chính sách vô vi được
không? Vận dụng cảm quan để giữ hư tĩnh được không? Chân tri sáng rỡ
hiểu biết được tất cả mà không dùng tới trí lực được không?
[Sinh và dưỡng vạn vật. Sinh mà không chiếm cho mình, làm mà không cậy
công, để cho vạn vật tự lớn lên mà mình không làm chủ, như vậy gọi là
huyền đức – đức cao nhất, huyền diệu].
Chương này có vài chỗ mỗi người dịch một khác.
Câu đầu: chữ tải dùng cũng như chữ phù 夫, để mở đầu chứ không có nghĩa.
Chữ doanh nghĩa là: hồn. Hồn thuộc về phần khí “linh”, phách thuộc về
phần huyết, cho nên có nhà cho doanh phách là tâm, thân. Bão nhất có nhà
dịch là giữ lấy đạo, và vô li là doanh và phách không rời nhau.
Câu thứ nhì, đa số hiểu chữ khí là hơi thở, và cho chuyên khí là một phép
dưỡng sinh; nhưng có nhà lại hiểu là “bảo toàn thiên chân”.
Câu thứ ba, chữ lãm, có thể hiểu như chữ giám 鑑 là tấm gương.
Câu thứ năm, thiên môn khai hạp nghĩa đen là cửa trời mở đóng: cửa trời tức
là mắt, tai, mũi... nói chung là cảm quan; thư là con mái, tượng trưng sự nhu
nhược, yên tĩnh.