LÃO TỬ ĐẠO ĐỨC KINH - NGUYỄN HIẾN LÊ - Trang 144

盈,故能蔽⽽新成。

Cổ chi thiện vi đạo

[87]

giả, vi diệu huyền thông, thâm bất khả thức. Phù duy

bất khả thức, cố cưỡng vị chi dung.

Dự h

[88]

, nhược đông thiệp xuyên; do hề, nhược úy tứ lân; nghiễm hề, kì

nhược khách

[89]

; hoán hề, nhược băng chi tương

[90]

thích; đôn hề, kì nhược

phác; khoáng hề, kì nhược cốc; hỗn hề, kì nhược trọc.

Thục năng trọc dĩ

[91]

tĩnh chi từ thanh? Thục năng an dĩ động

[92]

chi từ

sinh? Bảo thử đạo giả, bất dục doanh. Phù duy bất doanh, cố năng tế nhi

[93]

tân thành.

Người đắc đạo thời xưa tinh tế, mầu nhiệm, thông đạt, sâu xa không thể biết

được. Vì không thể biết được, nên phải miễn cưỡng tả họ như sau:

Họ rụt rè như mùa đông lội qua sông, nghi ngại như sợ láng giềng bốn bên,

nghiêm chỉnh như một người khách, chảy ra, lưu động như băng tan, dày

dặn mộc mạc như gỗ chưa đẽo, không hư như cái hang, hỗn độn (lờ đờ) như

nước đục.

Ai có thể đương đục mà lắng xuống để lần lần trong ra? Ai có thể đương hư

tĩnh mà phát động để lần lần sinh động lên? Người nào giữ được đạo ấy thì

không tự mãn. Vì không tự mãn nên mới bỏ cái cũ mà canh tân được.

Chương này bản của Vương Bật đã được nhiều người đời sau hiệu đính, do

đó hiện nay có nhiều bản khác nhau, như chúng tôi đã ghi sơ ở cước chú. Đại

khái, chữ tuy khác mà nghĩa như nhau, trừ câu cuối, để chữ bất, không đổi ra

chữ nhi, thì nghĩa ngược hẳn: “Vì không đầy nên có thể che lấp, chẳng trở

nên mới”; chúng tôi nghĩ chữ tế ở đây dùng như chữ tệ 敝 ở chương 22, và

nghĩa tệ nhi tân thành ở đây cũng là nghĩa tệ tắc tân 敝則新 ở chương 22. Vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.