亡。
知⾜不辱,知⽌不殆,可以⾧久。
Danh dữ thân thục thân? Thân dữ hóa thục đa? Đắc dữ vong thục bệnh? Thị
cố thậm ái tất đại phí, đa tàng tất hậu vong.
Tri túc bất nhục, tri chỉ bất đãi, khả dĩ trường cửu.
Danh tiếng với sinh mệnh cái nào quí? Sinh mệnh với của cải cái nào quan
trọng?
Được danh lợi mà mất sinh mệnh, cái nào hại? Cho nên ham danh quá thì
phải hao tổn nhiều, chứa của cải nhiều thì mất mát nhiều. Biết thế nào là đủ
(tri túc) thì không nhục, biết lúc nào nên ngừng thì không nguy mà có thể
sống lâu được.
Chương này khuyên chúng ta “khinh vật quí sinh” như Dương Chu. Tri túc
là thái độ chung của đa số các triết gia Trung Hoa, có thể nói của dân tộc
Trung Hoa nữa. Nó là điều kiện cốt yếu của hạnh phúc. Chúng ta nhớ những
châm ngôn: Tri túc tiện túc, đãi túc hà thời túc? (Biết thế nào là đủ thì sẽ
thấy đủ, đợi cho có đủ thì bao giờ mới đủ) và “Nhân dục vô nhai, hồi đầu thị
ngạn” (Lòng dục của con người không có bờ bến, nhưng nếu nhìn lại phía
sau mình thì đó là bờ bến đấy).
45
⼤成若缺,其⽤不弊;⼤盈若沖,其⽤不窮;⼤直若屈,⼤巧若拙,
{⼤}辯若訥。
靜勝躁,寒勝熱,清靜爲天下正。