LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 161

Điều này không đúng. Có cái gì đó không ổn, và Sophie không thể hiểu nó
là cái gì. Đôi khi cô nghĩ đó là do không ai ở Chợ Chipping nhận ra cô. Cô
không dám đi gặp Martha, vì sợ Martha cũng không nhận ra mình. Cô
không dám nhổ hoa khỏi đôi ủng bảy lý để đi gặp Letite, cũng vì lý di đó.
Cô không thể chịu nổi cảm giác hai em nhìn cô như một cụ già.
Michael luôn đi vắng, ôm theo hàng bó hoa thừa đi gặp Martha. Đôi khi
Sophie nghĩ đó là vấn đề đối với cô. Michael quá vui tươi, còn cô ngày
càng bị bỏ lại một mình trong cửa hiệu nhiều hơn. Nhưng có vẻ không hẳn
thế. Sophie thích bán hoa một mình.
Đôi khi điểm rắc rối có vẻ là Calcifer. Calcifer buồn chán. Lão chẳng phải
làm gì ngoài việc giữ cho lâu đài nhẹ nhàng trôi dọc theo những bãi cỏ và
quanh các ao, hồ và để mỗi sáng, họ đến một nơi mới với nhiều hoa hơn.
Bộ mặt xanh lơ của lão luôn háo hức nhoài ra ngoài ghi lò những khi
Sophie và Michael ôm hoa về.
- Tôi muốn biết ngoài kia ra sao – lão nói. Sophie mang về cho lão những
thứ lá thơm lừng ngon lành để đốt, khiến lâu đài thơm sực nức chẳng kém
gì buồng tắm, nhưng Calcifer nói lão thực sự muốn được cùng đi. Cả ngày,
mọi người bận rộn ở cửa hiệu và bỏ lại lão một mình.
Vậy là Sophie bắt Michael làm việc ở cửa hiệu ít nhất một giờ mỗi sáng
trong khi cô nói chuyện với Calcifer. Cô bịa ra những câu đố để bắt Calcifer
nghĩ ngợi trong khi cô bận làm việc. Nhưng Calcifer vẫn bất mãn.
- Bao giờ cô mới phá cho tôi cái giao kèo với Howl? – Lão hỏi, ngày một
thường xuyên hơn.
Và Sophie lại lần lữa với Calcifer.
- Tôi đang tính toán chuyện ấy – cô nói. Sẽ không lâu nữa đâu.
Điều đó không hẳn đúng. Sophie đã thôi không nghĩ đến chuyện đó nếu
không bị buộc phải nghĩ. Khi cô ghép những lời bà Pentstemmon nói với tất
cả những gì Howl và Calcifer nói, cô phát hiện ra mình có những ý tưởng
mạnh mẽ và khá khủng khiếp về cái giao kèo đó. Cô tin chắc rằng giao kèo
bị phá vỡ sẽ là kết thúc của cả Howl và Calcifer. Có thể, Howl đáng chịu
kết cục như thế, nhưng Calcifer thì không. Và từ khi Howl có vẻ làm việc
thực sự vất vả để lẩn tránh phần còn lại trong lời nguyền của mụ Phù thủy
thì Sophie không muốn làm gì, trừ phi cô có thể giúp.
Có lúc, Sophie nghĩ đơn giản là gã người – chó đã khiến cô buồn. Nó là một
con vật rất u sầu, buồn thảm. Khoảng thời gian duy nhất trong ngày làm nó
thích thú là mỗi buổi sáng sớm khi được chạy dọc bãi cỏ xanh giữa những
bụi cây. Thời gian còn lại, nó buồn bã đi theo Sophie, thở dài thườn thượt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.