LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 163

Angorian trong bộ quần áo yểm bùa, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng và có
lỗi. Cô cắm một bó huệ trắng vào đôi ủng bảy lý. Cô bò vào cửa sổ để lấy
chúng thì nghe thấy tiếng thịch, thịch, thịch đều đều ngoài phố. Không phải
tiếng vó ngựa. Đó là tiếng một cây gậy nền xuống nền đá.
Tim Sophie cư xử một cách kỳ quặc thậm chí trước khi cô dám nhìn ra
ngoài cửa sổ. Quả nhiên, thằng bù nhìn đã đến, nhảy lò cò giữa phố, chậm
chạp và có chủ đích. Những mảnh giẻ rách bay phất phơ từ hai cánh tay
dang ra trông xơ xác và xám xịt hơn, cái củ cải trên mặt nó đã nhăn nhúm
thành một vẻ cương quyết, như thể nó vẫn nhảy lò cò từ lúc bị Howl hất
mạnh tít ra xa, cho đến khi cuối cùng nó đã nhảy lò cò tìm được đường trở
lại.
Sophie không phải người duy nhất hoảng sợ. Vài người qua đường lúc sáng
sớm trông thấy thằng bù nhìn đã bỏ chạy thục mạng. Nhưng thằng bù nhìn
không thèm đếm xỉa đến họ và vẫn tiếp tục nhảy lò cò.
Sophie che mặt không để nó nhìn thấy.
- Chúng ta không có ở đây – cô nói với nó bằng giọng thì thầm dữ dội. –
Mày không biết chúng tao ở đây! Mày không thể tìm được chúng tao. Nhảy
nhanh đi đi!
Tiếng thịch, thịch, của cái gậy nhảy lóc cóc chậm lại khi thằng bù nhìn đến
gần cửa hiệu. Sophie muốn gào lên gọi Howl, nhưng dường như tất cả
những gì cô có thể làm là tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “Chúng tao không có ở
đây. Hãy cút đi thật nhanh!”
Và tiếng nhảy lọc cọc nhanh hơn, đúng như cô bảo nó và thằng bù nhìn
nhảy qua cửa hiệu và đi qua Chợ Chipping. Sophie nghĩ cô sắp vượt qua
được cơn khó ở. Nhưng giống như cô vừa phải nín thở vậy. Cô hít một hơi
thật sâu, cảm thấy run nhưng nhẹ nhõm. Nếu thằng bù nhìn quay trở lại, có
thể cô sẽ đuổi được nó đi lần nữa.
Lúc Sophie vào căn phòng của lâu đài thì Howl đã ra ngoài.
- Có vẻ như ông ấy buồn bực kinh khủng – Michael nói. Sophie nhìn cánh
cửa. Cái núm quay sang màu đen. Không đến nỗi buồn bực thế đâu! – cô
nghĩ.
Sáng hôm ấy, Michael cũng đi ra ngoài, tới Cesari, và lại chỉ còn Sophie
một mình trong cửa hiệu. Trời rất nóng. Dù đã được yểm bùa nhưng hoa
vẫn héo rũ, và chẳng mấy ai có nhã hững muốn mua. Chuyện đó, cùng với
rễ cây mandrake và thằng bù nhìn, tất cả những cảm xúc trong Sophie khiến
cô cảm thấy như mình sắp rơi vào một cơn khủng hoảng. Cô thấy vô cùng
khổ sở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.