LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 189

CHƯƠNG 21: Giao kèo kết thúc dưới sự chứng

kiến của nhiều người

Hầu hết mọi người đều chạy đuổi theo thằng bù nhìn. Sophie chạy đường

khác, qua kho để chổi và chạy sang tiệm hao, vớ lấy cây ậy trong khi chạy.
- Đây là lỗi của mình – cô lẩm bẩm. – Mình có thiên tài làm hỏng mọi sự!
Lẽ ra, mình có thể giữ cô Angorian ở lại. Mình chỉ cần nói chuyện lịch sự
với cô ta, tội nghiệp! Howl có thể tha thứ cho mình nhiều chuyện, nhưng
anh ấy sẽ không vội vàng tha thứ cho mình chuyện này.
Trong tiệm hoa, cô lôi đôi ủng bảy lý ra khỏi chỗ trưng bày bên cửa sổ và
dốc sạch hoa dâm bụt, hoa hồng và nước xuống sàn nhà. Cô mở cửa tiệm
hoa và mang đôi ủng ướt sũng ra đặt xuống lề đường đông đúc.
- Xin lỗi – cô nói với những đôi giày và ống tay áo lướt thướt chắn ngang
đường mình. Cô ngước nhìn mặt trời, không dễ gì nhìn thấy mặt trời trên
bầu trời đầy mây xám sịt.
- Xem nào, hướng Đông Nam. Đường ấy. Xin lỗi, xin lỗi – cô nói và dọn
quang một khoảng nhỏ cho đôi ủng giữa đám người hội hè. Cô đặt chúng
xuống, quay đúng hướng. Rồi cô xỏ chân vào và bắt đầu sải bước.
Roạt – roạt, roạt – roạt, roạt – roạt, roạt – roạt, roạt – roạt, roạt – roạt, roạt –
roạt. Nó cũng nhanh như thế, thậm chí còn nhoáng nhoàng và ngạt thở hơn
là đi một chiếc. Sophie thoáng nhìn thấy giữa hai bước đúp: ngôi biệt thự ở
cuối thung lúng, lấp lánh giữa những lùm cây, với cỗ xe ngựa của Fanny đỗ
ở cửa; đám dương xỉ trên sườn đồi; một dòng sông nhỏ đổ xuống thung
lũng xanh; rồi vẫn dòng sông ấy lại trôi vào một thung lúng rộng lớn hơn;
rồi vẫn thung lũng ấy trải rộng ra vô tận và mênh mông xanh tít phía xa, và
những ngọn tháp phía xa, xa tít mà có lẽ là Kingsbury; rồi đồng bằng lại
hẹp dần về phía núi; rồi một ngọn núi dốc đứng dưới chân cô, cheo leo đến
nỗi khiến cô loạng choạng dù đã có cây gậy và cây gậy loạng choạng đưa
cô tới rìa một hẻm núi sâu thẳm mờ sương, với những ngọn cây ở tít xa
dưới kia, nơi cô phải bước tiếp một bước nếu không muốn ngac xuống.
Rồi cô đặt chân xuống một bãi cát vàng dễ sụt lở. Cô chọc gậy xuống và
thận trọng nhìn quanh. Phía sau vai phải cô, xa đến hàng dặm, là màn sường
mịt mờ trắng đục hầu như che khuất cả dãy núi cô vừa roàn roạt bước qua.
Bên dưới màn sương là một dải xanh thẫm. Sophie gật đầu. Dù không thể
nhìn thấy tòa lâu đai di động từ khoảng cách xa tít này, cô vẫn tin chắc màn
sương đó đánh dẫu chỗ cánh đồng hoa. Cô thận trọng sải một bước nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.