LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 197

- Mọi mạng sườn của tôi đều yếu cả! – Howl hét to. – Tôi trông cậy vào
việc Sulliman còn sống! Rồi khi dường như tất cả những gì còn lại ở anh ta
là Percival thì tôi vô cùng khiếp sợ, tôi phải ra ngoài và uống cho say. Và
rồi cô đi và rơi vào tay mụ Phù thủy!
- Tôi là chị cả! -Sophie rít lên. – Tôi là một thất bại!
- Vớ vẩn! – Howl hét to. – Cô chỉ không bao giờ chịu dừng lại để nghĩ tôi!
– Howl đã giảm tốc độ. Bụi đất bốc lên quanh họ thành những đám dày đặc.
Sophie chỉ biết các bụi cây đang ở rất gần vì cô nghe rõ tiếng lao xao và xào
xạc của cơn gió bụi thổi trong đám lá. Họ lao nhanh vào giữa đám cây sầm
một tiếng, vẫn còn rất nhanh khiến Howl phải xoay tròn và kéo Sophie xềnh
xệch trong một bước chạy dài lướt qua hồ. – Và cô quá tử tế - anh nói thêm,
át cả tiếng nước ì oạp và tiếng cát rơi lộp độp trên những đám lá cây hao
súng. – Tôi trông cậy vào việc cô đủ ghen tuông để không cho con quỷ đó
đến gần chỗ ấy.
Họ húc vào bờ hồ mịt mờ hơi nước trong một bước chạy chậm. Cây cối ở
cả hai bên bãi cỏ xanh dạt đi rồi lại dâng lên khi họ đi qua, ném lũ chin
chóc và các cánh hoa vào thành một cơn xoáy sau lưng họ. Tòa lâu đài đang
trôi nhanh trên bãi cỏ về phía họ, khỏi tuôn ra phía sau trong gió. Howl đi
chậm lại đủ để hé cửa mở ra và lao cả Sophie lẫn mình vào bên trong
- Michael! – anh hét to.
- Không phải cháu là kẻ để cho thằng bù nhìn đó vào nhà đâu! – Michael
nói vẻ biết lỗi.
Mọi việc có vẻ như bình thường. Sophie rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cô
chỉ thật sự đi khỏi trong một thời gian ngắn. Ai đó đã kéo giường của cô ra
khỏi gầm cầu thang và Percival đang nằm trên đó, vẫn còn ngất. Lettie cùng
Martha và Michael đang đứng xúm quanh. Sophie nghe rõ tiếng bà Fairfax
và Fanny trên tầng cùng những tiếng suỵt suỵt và thình thịch đáng lo ngại
cho thấy lũ nhện của Howl đang gặp lúc gian truân.
Howl buông tay Sophie ra và nhào tới cây đàn ghi ta. Trước khi anh kịp
chạm đến nó, nó nổ tung với một tiếng bùm dài ngân nga. Dây đàn đứt
phựt. Những mảnh gỗ bắn như mưa vào Howl. Anh buộc phải lùi lại, giơ
ống tay áo te tua lên che mặt.
Và Angorian đột nhiên đứng bên cạnh lò sưởi, miệng mỉm cười. Howl nói
đúng. Chắc chắn mụ ta vẫn ở trong cây đàn ghi ta suốt từ lúc đó đến giờ,
chờ cơ hội.
- Mụ Phù thủy của mi chết rồi – Howl nói với mụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.