LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 22

viết thư cho cả hai em. Cô tiếp tục lê bước qua cánh đồng nơi từng diện ra
Lễ hội Mùa Xuân, qua cầu, rồi bước tới con đường làng bên kia cầu. Đó là
một ngày xuân ấm áp. Sophie nhận thấy việc phải làm một bà cụ không
ngăn cô thưởng ngoạn cảnh vật cũng như hương vị táo gai trong những bờ
dậu, mặc dù cảnh vật có hơi nhoè nhoẹt. Lưng cô bắt đầu đau. Cô tập tễnh
bước đi dù còn khá sung sức nhưng vẫn cần một cây gậy. Cô vừa đi vừa tìm
trong từng hàng giậu để xem có cái cọc nào lung lay không.
Rõ ràng mắt cô không còn tinh tường như trước. Cô nghĩ mình nhìn thấy
một cây gậy, dài đến cả dặm hoặc hơn thế, nhưng khi lôi lên thì hoá ra đó là
phần thân dưới của một thằng bù nhìn bị ai đó vất vào bờ dậu. Sophie kéo
nó thẳng lên. Bộ mặt của nó làm bằng một củ cải nhăn nheo. Sophie thấy
mình thoáng đồng cảm với nó. Thay vì tước ra để lấy cây gậy, cô nhét nó
vào giữa hai nhánh của hàng giậu, đặt nó đứng ngang tàng trên bụi táo gai
với ống tay áo tả tơi nơi hai cánh tay gậy phất phơ trên bờ giậu.
- Đấy, - cô nói, và cái giọng run run già nua khiến cô không kìm nổi mình
bật cười khùng khục vì ngạc nhiên, - cả hai chúng ta đều chẳng đáng kể gì,
phải không anh bạn? Nếu tớ đặt cậu ở chỗ mọi người có thể nhìn thấy, biết
đâu cậu có thể trở lại được với đồng ruộng của mình.
Cô lại bắt đầu bước trên con đường nhỏ, nhưng một ý nghĩ bất chợt khiến
cô quay lại:
-Bây giờ nếu tớ không phải chịu số kiếp bị định sẵn thất bại chỉ vì vị trí của
tớ trong gia đình, thì cậu sẽ sống và giúp tớ tạo ra vận may của mình.
Nhưng dù sao tớ cũng chúc cậu may mắn. – cô nói với thằng bù nhìn.
Cô lại lục cục cười khi bước đi tiếp. Có thể cô hơi điên điên, nhưng các bà
cụ vẫn thường hay như thế.
Khoảng một giờ sau, cô tìm được một chiếc gậy trong lúc ngồi nghỉ trên bờ
ruộng và ăn bánh mì cùng phó mát. Có tiếng động trong hàng giậu sau lưng
cô: những tiếng rên rít nghèn nghẹn, theo sau là tiếng thở gấp làm rung
những cánh hoa táo gai khiến chúng rụng khỏi bờ giậu. Sophie lồm cồm bò
trên hai đầu gối xương xẩu, nhòm vào bên trong hàng giậu qua đám lá, hoa,
và gai nhọn, và phát hiện một con chó xám gầy nhom bên trong. Nó đang bị
kẹt một cách vô vọng bởi một sợi dây buộc quanh cổ nó. Bản thân cây gậy
lại mắc giữa hai nhánh của hàng giậu khiến con chó khó nhọc lắm mới cử
động được. Nó cuống cuồng láo liên nhìn bộ mặt nhòm ngó của Sophie.
Là con gái, Sophie sợ tất cả các loài chó. Thậm chí, dù đã là một bà cụ già,
cô cũng vẫn hoảng hốt trước hai hàng răng nanh trắng nhởn trong cái miệng
há hốc của con vật. Nhưng cô tự nhủ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.