LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 23

- Mình đã thế này rồi, chẳng còn gì đáng phải sợ nữa, - cô nói với chính
mình rồi lần tìm kéo trong túi may. Cô lại gần hàng giậu và dùng kéo cứa
sợi dây buộc quanh cổ con chó.
Con chó rất dữ tợn. Nó giãy khỏi cô và gầm gừ. Nhưng Sophie vẫn dũng
cảm tiếp tục cứa.
- Mày sẽ chết đói hoặc chết ngạt, - cô nói với con chó bằng cái giọng già
nua run rẩy, - nếu mày không để tao nới lỏng cho mày, chó thân mến ạ.
Thực tế, tao nghĩ có kẻ nào đó đã cố siết nghẹt cổ mày. Cõ lẽ vì mày hung
dữ quá đấy.
Sợi dây được buộc rất chặt quanh cổ con chó và cây gậy lại được xoắn vào
đó đầy ác ý. Phải cửa rất lâu sợi dây mới đứt và con chó mới có thể lê mình
thoát ra từ dưới cây gậy.
- Mày có muốn ăn một ít bánh mì và phó mát không? – Sophie hỏi. Nhưng
con chó chỉ gầm gừ với cô, cố lách ra ngoài qua bờ giậu phía bên kia và lủi
đi. - Biết ơn thế đấy! – Sophie nói và xoa xoa cánh tay bị gai đâm. – Nhưng
mày cũng để lại cho tao một món quà thế mạng đây rồi! – Cô rút chiếc gậy
đã làm con chó mắc kẹt ra khỏi bờ giậu và thấy đó là một cây gậy chống rất
thích hợp, được đẽo kĩ càng và đầu bịt sắt. Sophie ăn nốt bánh mì và phó
mát rồi tiếp tục lên đường. Con đường mỗi lúc một dốc hơn và cô thấy
chiếc gậy giúp ích được rất nhiều. Cô lại còn có thể nói chuyện được với
nó. Sophie hăng hái vừa lọc cọc đi vừa nói chuyện với cây gậy. Rốt cuộc,
người già vẫn hay nói chuyện một mình.
- Vậy là có hai cuộc chạm trán, - cô nói, - và chẳng mảy may có được chút
biết ơn màu nhiệm nào ở cả hai. Tuy vậy, mày vẫn là một cây gậy tốt.
Không phải ta đang càu nhàu đâu. Nhưng chắc chắn ta sẽ có một cuộc chạm
trán thứ ba, dù màu nhiệm hay không cũng vậy. Thực ra, ta nhất định sẽ có
một cuộc chạm trán màu nhiệm. Ta thắc mắc không biết nó sẽ là cái gì.
Cuộc chạm trán thứ ba tới vào cuối buổi chiều khi Sophie đã leo lên được
khá cao trên đồi. Một anh chàng nhà quê huýt sáo đi xuống con đường nhỏ
về phía cô. Anh chàng chăn cừu trở về nhà sau buổi chăn cừu, - Sophie
nghĩ. Đó là một chàng trai trẻ khoảng bốn mươi tuổi, vóc người khoẻ mạnh
nở nang. Chao ôi! – Sophie tự nhủ. - Nếu là sáng nay hẳn mình sẽ coi anh ta
là một người già. Quan điểm của người ta thay đổi khiếp thật!
Thấy Sophie lẩm bẩm một mình, anh chăn cừu bèn thận trọng bước tránh
sang bên kia đường và gọi to rất nồng nhiệt:
- Mẹ ơi, con chào mẹ. Mẹ đi đâu đấy?
- Mẹ? – Sophie nói. – Anh bạn trẻ, tôi đâu phải mẹ của anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.