LÂU ĐÀI BAY CỦA PHÁP SƯ HOWL - Trang 29

Cô đưa đôi mắt ngái ngủ lén nhìn chàng trai học nghề. Hơi ngạc nhiên khi
thấy đó là một chàng trai tử tế và lịch sự. Rốt cuộc, cô đã đột nhập vào đây
một cách thô lỗ và Michael không hề phàn nàn chút nào. Có lẽ, Howl chỉ
coi cậu ta như nô lệ hèn mọn. Nhưng Michael trông không giống nô lệ. Cậu
ta cao, ngăm đen với vẻ mặt vui tươi, cởi mở và ăn mặc có vẻ rất đáng
trọng. Thực tế, nếu lúc đó Sophie không nhìn thấy cậu ta đang thận trọng
rót thứ chất lỏng màu xanh lá cây từ một cái chai cong queo vào thứ bột
màu đen đựng trong một chiếc bình thuỷ tinh khòng khoèo, thì cô sẽ nghĩ
đó là con trai của một nông dân giàu có. Lạ thật!
Tuy nhiên, mọi sự thế nào cũng luôn kì quặc một khi dính đến các pháp sư,
Sophie nghĩ. Và căn bếp này, hay phòng làm việc này, lại rất ấm cúng, đẹp
đẽ và rất thanh bình. Sophie hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say và ngáy khò
khò. Cô không hề tỉnh giấc khi từ phía bàn thợ loé sáng và một tiếng nổ bị
nghẹt lại vang lên, sau đó là tiếng chửi thề vội bị bặm môi bịt lại của
Michael. Cô cũng không hề tỉnh giấc khi Michael vừa mút những ngón tay
bỏng lửa vừa gạt món bùa sang bên để nghỉ đêm và mở kho lấy bánh mì và
phó mát. Cô không trở mình khi Michael hất rơi cây gậy của cô cạch một
tiếng và với qua người cô để lấy củi chất thêm vào lò sưởi, hoặc khi
Michael nhìn vào cái miệng há hốc của cô, nói với cái lò sưởi:
- Bà ta vẫn còn nguyên răng. Bà ta không phải Phù thuỷ xứ Waste chứ hả?
- Nếu bà ta là Phù thuỷ xứ Waste thì ta đã không cho bà ta vào, - chiếc lò
sưởi vặc lại.
Michael nhún vai và lịch sự nhặt cây gậy của Sophie lên. Rồi cậu ta bỏ một
khúc củi vào lò với vẻ lịch sự không kém và đi ngủ đâu đó phía bên trên.
Đến nửa đêm, tiếng ai đó ngáy khiến Sophie tỉnh giấc. Cô ngồi phắt dậy,
hơi cáu kỉnh khi phát hiện ra chính mình là kẻ đang ngáy. Dường như cô
mới chỉ ngủ thiếp đi vài giây, nhưng có vẻ như Michael đã biến mất trong
vài giây đấy, đem theo cả đèn. Hiển nhiên là ngay từ tuần đầu tiên bọn phù
thuỷ học việc đã học được những trò như vậy. Và cậu ta để lủa lò sưởi rất
nhỏ. Ngọn lửa cứ réo ù ù và nhảy múa rất khó chịu. Gió lò ớn lạnh thổi dọc
sống lưng Sophie. Cô nhớ lại mình đang ở trong lâu đài của một pháp sư, và
với cảm giác khó chịu, cô nhớ ra có một cái đầu lâu người trên chiếc bàn
thợ đâu đó phía sau mình.
Cô rùng mình và nghển cái cổ già nua cứng ngắc nhìn quanh, nhưng chỉ
thấy bóng tối sau lưng mình.
- Chúng ta cần thêm một chút ánh sáng chứ hả? – cô nói. Cái giong run run
của cô dường như không to hơn tiếng lách tách của ngọn lửa. Sophie ngạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.