LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 638

‘Về đi, thích trừng trị anh như nào cũng được…xin em đấy!’

….

Cả người cô bủn rủn, nước mắt không ngừng rơi, người ấy và cô…thật

giống nhau…thật ngốc nghếch…

-“Cô giáo, cô sao vậy, chúng ta chuẩn bị về thôi ạ!”

-“Không sao, cô đọc một câu chuyện xúc động thôi…”

-“Vâng ạ!”

Hà Nguyệt Dương cố gắng giữ bình tĩnh, cô xem nhanh nốt các tin nhắn

còn lại.

‘Hà Nguyệt Dương, anh bị ốm rồi, rất nặng.’

Nước mắt lại càng chảy nhiều, đó là tin nhắn cuối cùng, cách đây ba

ngày. Lo lắng sợ hãi ngập tràn, người ấy bị ốm? Liệu anh có làm sao? Tính
anh rất lười đi bệnh viện, cũng thương ba mẹ nên thường không nói, ai sẽ
chăm sóc anh, ai sẽ nấu cơm cho anh?

Anh ổn chứ? Tại sao ba ngày qua không có thêm tin nhắn nào?

Người cô run tới tê dại, bần thần bước tới cột điện thoại, nhấn số, hồi

hộp chờ đợi.

…..

-“Alo?”

-“Tỷ…sao lại là tỷ?”

-“Không là ta thì là ai, con muội khốn nạn, sao lại là mi? Mi chết ở đâu

giờ mới ló ra là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.