LẼ NÀO EM KHÔNG BIẾT - Trang 708

-“Ừ, thế ông cứ về trước đi, tý tôi đưa con Dương về cũng được…”

Mắt ai đó hơi sáng, Hiếu bĩu môi.

-“Sao, tưởng về nhà gấp cơ mà…đi đi chứ…”

Nàng kiêu căng quay bước đi, để tên ngốc đó phải bám theo hỏi sự tình.

-“Gớm thôi…nó đang đợi ông, ở phòng ông ý…”

Phong hơi mỉm cười…cô tới, thăm anh ư? Cứ tưởng cô đã quên mất anh

rồi chứ?

Chạy thật nhanh, nhìn dáng ngủ ngon lành của cô mà lòng thấy ấm áp,

cớ sao lại đi giận cô cơ chứ? Chẳng qua cô cũng vì lo cho em gái thôi, nhìn
khuôn mặt vẫn còn xanh xao của ai đó, tự dưng anh thấy hối hận.

Sực nhớ, anh lấy trong ví sợi dây chuyền cỏ bốn lá, cẩn thận đeo cho cô,

thật đẹp! Phong mỉm cười, nhẹ nhàng nằm xuống, ôm cô vào lòng, mới
thấy, đã nhớ cô thật nhiều…

-“Phong!”

Hà Nguyệt Dương trở mình, giọng nói êm dịu. Vòng tay qua ôm anh, cô

nói.

-“Em xin lỗi…xin lỗi anh nhé!”

Vũ Huỳnh Phong…chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng anh lúc

này…. Hà Nguyệt Dương, sau bao nhiêu năm, cô đã chịu gọi “anh”, một
cách tử tế.

-“Ê…sao thế?”

-“Phong…Phong ơi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.