LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 135

cảm kia, cách xa ngàn dặm nhớ tới cái gáy trẻ trung đó, lại trong đêm
mưa thế này, chẳng hay cảm giác đau lòng ấy ra sao?

Qua một lúc, Ngô Kỳ mới gượng gạo phun ra một câu: “Thật to

gan, ngay cả Đề kỵ mà ngươi cũng dám giết!” Câu này của gã rõ
ràng có mùi miệng hùm gan sứa, ngoại hiệu của gã là Bình bình vô kỳ,
trong Đề kỵ tam thập nhị vệ, bất kể là luận gia thế, luận võ công,
luận mưu mô, luận công lao, luận thế lực, chẳng cái nào không có xu
hướng lưng lửng, bình bình, chẳng có gì đặc sắc, kẻ cay nghiệt còn
bảo chỉ nhờ trước nay gã nghe lời Viên lão đại nhất nên mới có thể
lăn lộn tới ngày nay, cho nên bây giờ gã cũng chẳng biết ứng biến ra
sao.

Thiếu niên kia giống như đã chìm vào giấc ngủ say, Ngô Kỳ

thật sự không biết nên giết hay nên rút lui, lại càng không biết hơn
bốn mươi Đề kỵ dưới tay nếu nhất tề ra tay thì có bắt nổi đối
phương không.

Cảnh Thương Hoài bỗng lạnh nhạt hỏi: “Đề kỵ thật sự không thể

giết à?”

Đám người ngoài cửa thấy kẻ chỉ thiếu chút nữa là thành hổ

chết này cũng tới khiêu khích, không kìm được đều trợn mắt nhìn
hắn, chỉ nghe hắn hỏi: “Thế bốn thằng ở Tương Âm, Qua
Dương, Đồng Lư, Dư Hàng thì là chuyện gì?”

Ngô Kỳ giận dữ thét: “Đều là ngươi giết?” Hỏi xong mới cảm

thấy không đúng, Cảnh Thương Hoài rất ít khi dùng kiếm giết
người, bốn đô úy kia lại đều chết bởi kiếm, là khoái kiếm.

Chúng nhân nghe thấy câu này, có vẻ như trong ba mươi hai đô

úy của Đề kỵ đã có bốn kẻ toi đời, không khỏi kinh ngạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.