LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 138

Viên lão đại của Đề kỵ đô úy trước nay là người kiệm lời nhưng hễ

nói ra thì không câu nào là không đúng, mọi người đều muốn nghe
lời nhận xét của hắn. Ngô Kỳ thấy chúng nhân lắng tai, lưng thẳng
ngực vươn, có thêm mấy phần dựa dẫm và tự tin. “Viên lão đại nói:
“Kiếm pháp thế này là một kích tất sát? Chưa chắc, chưa chắc!
Gặp phải cao thủ chân chính, chỉ sợ ngược lại chuốc vạ”.” Câu này rõ
ràng nói kiếm pháp của thiếu niên kia chẳng qua là hù dọa tai mắt
người ta, chưa đủ đáng sợ.

Chúng nhân tuy khó tin lời ấy nhưng Viên lão đại nổi danh đã

lâu, rất ít nói suông, thi thoảng mở lời thì không cái nào không
trúng đích, bèn nghĩ, một chiêu đó của thiếu niên nọ đúng là cực kỳ
sắc bén nhưng “gió to chẳng suốt sáng, mưa lớn đâu cả đêm”, chỉ
cần tránh được nhát kiếm đó, e rằng thiếu niên chẳng thể đánh
tiếp được.

Tam Nương Tử thấy Ngô Kỳ hình như có thêm mấy phần can

đảm, giống con ễnh ương dần dần phình mang tích khí, không
kìm được bật cười. Trên đời quả thật có loại nô tài cứ nhắc tới tên của
chủ nhân là dũng khí tăng gấp bội. Cảnh Thương Hoài lạnh nhạt nói:
“Không sai, không sai, lời này của Viên lão đại rất hợp lòng ta. Có
điều, trước nay hắn rất hay khoác lác, cao thủ mà hắn nói không
biết có phần Cảnh Thương Hoài ta không, cộng lại cả thảy có vượt
nổi tám, chín người chăng?” Nói rồi lại nhìn Ngô Kỳ, trong mắt
tràn ngập nhạo báng.

Kim hòa thượng vỗ đùi cười ha hả. “Không sai, kiếm pháp của vị

tiểu ca này có lẽ không giết được Viên lão đại của các ngươi, nhưng
để đối phó với ngươi ấy à, hắc hắc, chỉ sợ như giết một chú gà
con mà thôi.” Người bên cạnh giờ mới hiểu ra, Viên lão đại hạ thấp
kiếm pháp của thiếu niên, thật ra cũng chỉ đúng với số ít người
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.