LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 180

trên vai ra, thiếu niên đang nghiêng đầu, hút máu tươi trên vai phải
của mình. Máu đấy có màu đen, hẳn là có độc, chỉ thấy mi mày
hắn nheo lại, hút một ngụm, khẽ nhổ đi một ngụm, rồi lại hút ngụm
nữa rồi lại khẽ nhổ đi, vẻ mặt lạnh lẽo, kiêu ngạo, tựa như chẳng hề
lo lắng về vết thương, mà cũng chẳng bận tâm về sống chết.
Thần thái khinh thị đó khiến Tam Nương Tử thấy mà mơ hồ nhói
lòng.

Người trong điếm nhất tề nhìn về phía hắn, ánh mắt dính

chặt, không hề động đậy. Tam Nương Tử chua xót trong lòng, quay
đầu đi, nàng đã hiểu vì sao thiếu niên kia vào điếm liền dập đèn:
Hắn chẳng phải sợ Đề kỵ cùng theo vào, chỉ là vì hắn đã thụ
thương, hắn là một thiếu niên vừa cô độc vừa kiêu ngạo, cho nên bị
thương, hút máu trị thương cũng không muốn để kẻ khác nhìn
thấy.

Tiểu cô nương Anh Tử không biết tại sao bỗng to gan, thấy máu

không run, dũng cảm đi tới, đưa cho hắn một tấm khăn lụa cũ đã
được giặt sạch sẽ, chất lụa rất tốt, đây hẳn là vật duy nhất đáng
giá trên người cô bé. Thiếu niên nở một nụ cười hiếm có với cô bé,
nụ cười kia như một ánh dương, chỉ tiếc quá ngắn, tuy ngắn nhưng
tựa như cũng đã chiếu sáng tâm linh rất nhiều người. Lần này
thiếu niên không hề cự tuyệt tiểu cô nương, nhận lấy rồi dùng
miệng cắn một góc, kẹp nách lại rồi dùng tay trái băng vết thương
trên vai phải.

Sau đó, hắn nhấc cái lồng gà con với con chó đưa vào lòng tiểu

cô nương, nói: “Tạm thay ta nuôi chúng.”

Khuôn mặt tiểu cô nương đỏ ửng, hình như đã quên hết sinh tử

trước mắt. Mọi người thầm than: Vì mấy thứ gà chó cỏn con mà
suýt nữa bỏ mạng, có đáng không? Trong mắt Cảnh Thương Hoài thì
lại hiện lên một tia kính phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.