LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 190

S

Chương 7

QUA SÔNG

ắc trời mờ sáng, đêm mưa gió coi như đã qua. Tuy bên ngoài
còn tối, mưa xem như đã ngừng, đối với mọi người có mặt tại
đây, đêm qua có vẻ dài quá. Lúc trời sắp sáng, mọi người đều

gục trên bàn chợp mắt một lúc. Thanh niên mày rậm mắt to của
tiêu cục tỉnh lại đầu tiên, hắn mở toang toàn bộ cửa sổ, cửa sau
cũng mở rộng, một luồng không khí mát lạnh ùa vào, xua tan mùi
dầu đèn, ai nấy đều rùng mình, chợt tỉnh hết. Kim hòa thượng
cao hứng nhất, sang sảng cười. “Lão tử thật không ngờ vẫn còn có thể
thấy ngày hôm nay.” Cứ như cái mạng này không phải của hắn,
nhặt được về dường như là đã chiếm được món lời lớn.

Tảng sáng, Cảnh Thương Hoài từ biệt Thẩm Phóng và Tam Nương,

rời đi, lúc chia tay cũng chẳng nói một lời, chỉ im lặng hồi lâu rồi
ngẩng cổ uống cạn chén rượu. Thẩm Phóng và Tam Nương liền
biết sắp phải chia tay, mỗi người đều uống một chén, tỏ ý luyến
tiếc. Cảnh Thương Hoài ôm lấy Hứa Tiểu Lục rồi ra khỏi cửa
điếm, rũ người một cái, tựa như mệt mỏi cả đêm đã rụng sạch, hắn
không men đường lớn mà vòng lối nhỏ ven ruộng mà đi.

Khi đám người của Đề kỵ đi hết, thiếu niên kia cũng rời đi,

hắn trả cho người trong tiêu cục một món tiền công khác rồi cưỡi
con lạc đà gầy ốm của mình lắc lư rời đi. Mọi người không rõ hắn
đi về đâu, cũng chẳng ai hỏi gì. Vương Mộc vốn vì tiêu ngân kia mà
tới, rất không cam lòng nhìn chúng bị Đề kỵ mang đi. Đề kỵ vừa
đi, hắn liều ngầm bám theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.