LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 30

mới quay đầu đi, nghĩ: “Uổng cho gã lấy được một cô vợ dịu dàng
như thế!”

Thẩm Phóng chợt tỉnh táo lại, nghĩ nơi đây ven kinh đô, Tần Cối

hẳn phải có tai mắt khắp nơi, huống chi hai người họ lại đương lúc
tránh họa, bản thân vừa rồi thật lỗ mãng quá! Hắn cảm kích liếc
Tam Nương một cái, thấp giọng cười nói: “Vừa rồi cũng xem như
nàng hãm ta vào chỗ bất nghĩa rồi nhé!”

Đang nói, bỗng nhe thấy trên cầu thang vang lên từng tiếng

“đang, đang, đang” nặng nề. Người ngồi trên lầu ngạc nhiên quay
đầu nhìn về phía cầu thang, thắc mắc không biết nhân vật nào
đang lên lầu mà lại có khí thế dời núi lấp bể đến thế? Sắc mặt
Tam Nương chợt ngưng trọng, nhíu mày nói: “Người này đã thụ
thương.”

Thẩm Phóng ngạc nhiên. “Sao nàng biết?”

Tam Nương khẽ nói: “Thiếp biết mà!” rồi nghiêng tai lắng

nghe.

Chỉ thấy thần sắc nàng càng lúc càng kinh ngạc, lẩm nhẩm tự

nhủ: “Phải nặng trái nhẹ, là bước Vong Ưu bộ trong Côn Luân liệu
thương thập bát thức, đó là còn đang bị thương ở ngực, đã động tới
gan tì. Khí tức không nhịp nhàng, dài ngắn đan nhau, trong ngực
hẳn có chỗ tắc, hẳn đã trúng phải chưởng lực của nội gia. Một bước
lại nghỉ, một bước đề khí, xem ra vẫn còn bị ngoại thương rất
nghiêm trọng... Thật kỳ quái, bị thương nặng như thế, sao người này
vẫn có thể bước đi thoải mái đến vậy?”

Thẩm Phóng càng nghe càng thấy lạ, vốn chưa từng nghe Tam

Nương nói nàng tinh thông y lý, không khỏi chăm chú dõi về phía
cầu thang, xem xem đó là người thế nào. Người nọ đi rất chậm,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.