LOẠN THẾ ANH HÙNG - TẬP 1 - Trang 44

phải phu phụ Thẩm Phóng tiên sinh, phủ Trấn Giang chăng?”

Thẩm Phóng nghe có người hỏi, miễn cưỡng cúi người, chắp tay

đáp: “Không sai, là chúng tôi.”

Người đối diện lộ vẻ vui mừng, bước tới. Trong tay gã đang vờn

một đôi thiết hạnh đào, phát ra những tiếng “ken két” nhức tai.
Tam Nương thở dài, Ngạo Chi quả thật chẳng có chút kinh nghiệm
giang hồ nào, chỉ một câu đã bị người ta dò ra lai lịch rồi.

Có vẻ bốn người phía đối diện chẳng phải nhân vật tốt đẹp gì.

Một kẻ rất béo, khoác một tấm áo choàng trắng đã sạm màu bẩn
thỉu; một kẻ khác lông mày chổi xể, người cao gầy, lại cuốn một cái
khăn màu sáp ong; hai người còn lại hình như là huynh đệ, mặt xanh
như đồng thau, gân cốt thô khỏe, sừng sững như môn thần. Bốn
người đều đội mũ vải, kiểu dáng lạ kỳ khó tả. Bọn họ đứng quây
thành hình bán nguyệt, chặn hoàn toàn con đường phía trước.

Thẩm Phóng nhỏ giọng hỏi Tam Nương: “Ăn cướp à?”

Tam Nương lắc đầu, thấp giọng đáp: “Không giống. Bất luận

ra sao, Ngạo Chi, chốc nữa chàng nhất định phải nghe thiếp sắp
xếp.”

Thẩm Phóng ngẩn ra, kết hôn đã mười năm, đây là lần đầu tiên

Tam Nương bảo hắn phải nghe theo sự sắp xếp của nàng. Hắn
thầm nghĩ: “Tam Nương trước nay nhu thuận, sao hôm nay nói năng
lại quyết đoán thế?”

Lại thấy trong bốn người có kẻ đang cầm một bức họa, lén nhìn

rồi so sánh với mình. Tam Nương thấy bức họa đó liền biết là
chẳng có gì tốt lành rồi. Kẻ kia đứng thuận nắng, xuyên qua tờ
giấy cũng có thể mơ hồ nhận ra bút tích trên bức họa, Thẩm Phóng
quét mắt liền nhận ra người trong bức họa đó chính là mình. Hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.