LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 135

chứ."

Nghiêm Chân cười cười, bước vào nhà. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy

điện thoại trên bàn có người gọi tới.

"Ai gọi điện thoại tới vậy bà?" Cô vừa thay quần áo vừa hỏi.

"Là Tiểu Cố." Bà nội cười tủm tỉm, rồi gõ lên cái trán của cô, "Thay quần

áo nhanh lên rồi ra mà nghe điện thoại của nó."

Nghiêm Chân nhất thời sửng sốt.

Anh ấy đi bao lâu rồi, năm này? Mười ngày? Nửa tháng. Có lẽ là chừng

nửa tháng, lần đầu tiên nhận được điện thoại của anh.

Nghiêm Chân cầm lấy điện thoại, một tiếng "vâng" có giọng hơi khàn

khàn một chút.

"Thành phố C đang mưa sao?" Anh hỏi.

"Vâng, mưa thật sự rất lớn." Cô bị đông lạnh, dường như có dấu hiệu bị

cảm, giọng nói rầu rĩ, "có việc gì sao?"

"Không có việc gì lớn." Cố Hoài Việt hơi trầm ngâm rồi sau đó mới nói,

"Ngày kia ở chỗ anh bắt đầu diễn tập hành quân đi Tây Bắc nên mấy ngày
tới có lẽ không có khả năng nhận điện thoại."

Căn cứ diễn tập hạn chế thông tin rất nghiêm khắc, các loại dụng cụ cá

nhân để liên lạc khi đưa vào trong căn cứ thì không thể sử dụng, chỉ được
nhận điện thoại đều là quân tuyến mà thôi.

Nghiêm Chân vâng một tiếng rồi cười khẽ, "Không có chuyện gì đâu, anh

yên tâm đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.