LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 244

"Thứ gì?"

"Đầu."

Nghe đến đó Nghiêm Chân nhịn không được mà bật cười. Cố Hoài Việt

dời ánh mắt nhìn cô một chút sau đó cúi người xuống, búng lên trán tiểu
quỷ đang trợn tròn mắt kia rồi nói, "Cho nên nói, về sau dụng cụ khoa học
cũng như tri thức phát triển nhưng quan trọng nhất vẫn là khả năng tư duy
trong đầu của mình. Con đừng có ham chơi mãi thế, có hiểu không?"

Trả lời anh là Cố Gia Minh cố tư lệnh hướng vào toilet mà đi, lòng tự

trọng bị nhục, đi toilet rửa trôi đi...

Chỉ còn lại hai người lớn ở trong phòng, hiểu ý cười.

Đêm dài đi vào giấc ngủ, Nghiêm Chân mới phát hiện một vấn đề đòi

mạng... cô ngủ không được.

Nằm trên giường trằn trọc một, cô dần đứng dậy mặc thêm áo rồi đi ra

bên ngoài. Cô có một thói quen, ngủ không được sẽ uống cốc nước để yên
tĩnh lại trong chốc lát.

Cầm cái cốc đựng nước ấm, Nghiêm Chân đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn

ra những bông tuyết rơi trong màn đêm.

Kỳ thật cũng không phải thực tối, phía trong tiểu khu đều có đèn đường,

ánh sáng mờ nhạt này chiếu sáng lên những bông tuyết trông sáng sủa hơn
rất nhiều. cô đứng ở nơi đó, trong đầu nghĩ đến hai chữ: Tây Tạng, vùng đất
phía tây nam ấy cứ thần bí như thiên đường vậy.

Anh đêm nay đã nói nếu như cô đồng ý thì cũng có thể cùng đi Tây Tạng,

đó là nơi anh đã làm một tân binh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.