LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 254

Thì ra đây là tiểu đội trưởng trong miệng anh, Nghiêm Chân rất tò mò

nhìn vị thượng tá trước mắt này.

"Nghiêm Chân, này là tiểu đội trưởng của anh, đương nhiệm bộ đội biên

phòng ở cao nguyên này, Bàng Khải."

Bàng Khải bắt tay với Nghiêm Chân. Trong nháy mắt bắt tay, Nghiêm

Chân có thể cảm giác được tay của hắn đầy vết chai, là một người lợi hại.

Bàng Khải ha ha cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt, nói giọng chuẩn của Tứ

Xuyên, "Cậu ...cái tên dưa chuột này, mười năm không thấy không chỉ có
vợ có con mà ngay cả quân hàm này đều cao hơn so với tôi, hai gạch bốn
sao rồi."

Cố Hoài Việt cười cười.

Đây là chiến hữu, đây là tiểu đội trưởng ngày xưa, mười năm sau lại gặp

mặt, chỉ cần một khắc có thể đem mười năm không thấy này trừ khử đi.

Bàng Khải sinh ra ở một trấn nhỏ của Trùng Khánh, tốt nghiệp trung học

liền xuất ngũ làm lính. Bởi vì tính tình nóng nảy háo thắng, các kỹ năng
hạng mục quân sự đều luyện không chê vào đâu được, càng ngày càng có
nhiều thông báo khen ngợi toàn quân rồi khen ngợi anh ta. Chính là bởi vì
tri thức văn hóa trình độ không đủ, làm lính trong 13 năm nhưng vẫn là một
cái đội trưởng.

Đối với Bàng Khải thì thật ra cũng không có oán giận, có thể ở lại Tây

Tạng, đã chính là nguyện vọng lớn nhất của hắn. Tất cả những cái khác lấy
ra so sánh thì vẫn không tính là cái gì .

Bàng Khải một bên lái xe vừa nói, "Hai người tới thật là đúng lúc, ngày

kia đồn chuẩn bị đưa tiếp viện đi, cậu muốn đi nhìn hắn thì có thể đi theo
đoàn xe cùng nơi đi qua. Tôi đưa cậu đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.