Vẻ mặt của an vẫn thực nhu hòa, đây là một loại đắm chìm ở trong ký ức
cũ mới có thể xuất hiện nhu hòa như thế, thậm chí còn mang theo một chút
dung túng. Anh quay đầu đi đến, nhìn cô rồi cầm tay của cô và nói, "Em hát
được không?"
Cô còn có thể nói không sao?
Một khúc các dưới sự hò reo của các chiến sĩ là "Yêu thương ngọt ngào",
cho dù da mặt của mọi người ai cũng hồng hào mà Nghiêm Chân càng
không phải nói, da mặt cô đã sớm hồng thấu .
Nhưng không khí cũng là náo nhiệt lên, Triệu Văn Giang đưa tay chèn ép
mới đình chỉ được sự ồn ào của các chiến sĩ, hát lên bài hát tự cải biên
《tam đại kỷ luật, bát hạng chú ý 》 được xem như là thần khúc, "Cách
mạng quân nhân người người muốn có vợ, anh muốn tôi cũng muốn, làm
sao mà có nhiều như vậy! Tuân thủ kỷ luật một người phát một cái, không
nghe lời phạt cả vợ nha."
Nghiêm Chân nghe xong cơ hồ mặt nóng lên.
Cố tham mưu trưởng cũng không đứng dậy, chính là bất đắc dĩ cười cười
rồi nói nhỏ, "Mấy tên nhút nhát này.."
Rượu cũng đã uống rồi. Uống rượu làm ấm người, nhưng là càng ấm lòng
người.
Nằm ở trên giường, Nghiêm Chân nhớ lại một ngày này, nhất thời liền
cảm giác thực thần kỳ.
Mấy tháng trước cô còn không có nghĩ tới, sẽ có một ngày như vậy, chính
mình sẽ nằm ở trong này, lẳng lặng lắng nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa
sổ, cảm thụ được độ ấm của lòng người ở nơi đây.