LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 290

bả vai Tiểu Vương, "Được rồi, cậu đi về trước đi. Chị dâu cậu sẽ đi cùng
tôi."

Tiểu Vương chỉ đành phải chấp hành mệnh lệnh.

Ở vùng núi có độ cao so với mặt biển là rất cao, đường núi gập ghềnh, đi

đứng không phải chỉ có lực đạo mà còn phải hao tâm tổn trí nữa.

Cố Hoài Việt cố ý thả chậm bước đi, thứ nhất là vì bảo tồn thể lực, hai là

vì để Nghiêm Chân có thể theo kịp. Cứ việc nhìn thấy rằng cô nhắm mắt đi
theo rất gần ở phía sau nhưng cô cũng đã thực sự cố hết sức rồi.

Anh dẫn đầu vượt qua một một cái cây ngã xuống làm thành cái cầu bắc

ngang, rất bình tĩnh quay lại phía cô vươn tay ra, "Em hãy nắm lấy tay anh."

Nghiêm Chân thật cẩn thận vươn tay, lập tức bàn tay của cô bị nắm chặt,

an toàn thông qua cây cầu gỗ nhỏ hẹp này.

Đứng ở đầu này cầu rồi, cô đứng thở dốc, thời tiết ở đây như thế nhưng

trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Thật vất vả mới bình phục lại được, cô nhìn
Cố Hoài Việt cười khổ, "em có phải là rất vô dụng phải không?"

Cố Hoài Việt nhìn cô rồi lắc đầu, "Em có thể đi đến nơi đây cũng đã làm

cho anh nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Sau khoảnh khắc ấy, cảm giác như
thời gian luôn quay chung quanh anh.

Sao? Cái này dường như là đang khen ngợi sao? Nghiêm Chân nghiêng

đầu, mỉm cười.

Cũng may đi qua chỗ đó là một đoạn đường bình ổn hơn rồi.

"Kỳ thật em trước đây rất là lười." cô cảm động mà nói ra, "Em còn nhớ

rỡ năm em bắt đầu đi học tiểu học, trong trường học cử hành đại hội thể dục
thể thao, khi có có hạng mục chạy dài 800m. Cũng không phải là dài lắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.