Sauk hi đứng vững, sắc mặt của cô rất hồng, cô liền buông lỏng tay ra.
Mà Cố Hoài Việt chính là cười nhẹ, "Em xem, ba em nói rất đúng mà."
Nghiêm Chân sửng sốt vài giây, tới khi phản ứng lại được thì không khỏi
nở nụ cười.
Nơi này có độ cao so với mặt biển còn cao hơn nhiều so với ở liên khu 7,
đi đến nay đây thì cô lại có cảm giác đau đầu, một phần phản ứng của việc
khi lên cao nguyên này. Cho nên Nghiêm Chân tận lực không nói lời nào, đi
theo phía sau Cố Hoài Việt, đi rất chậm.
Nhưng con đường này giống như rất dài, cô nhìn ra xa một chút cũng
không nhìn thấy trạm gác nào, phóng tầm mắt nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy
một màu trắng phau phau phồng phồng trên đường núi.
Thuận lợi bò lên trên một sườn núi, sau đó dùng gậy khom lưng mà đi
qua. Nghiêm Chân vừa ngẩng đầu, liền bị cảnh tưởng trước mặt làm cho
rung động. Đám mây nơi chân trời có cảm giác như đang ở gần chỗ cô,
giống như vươn tay là có thể nắm trong tay.
Nghĩ như vậy, cô liền theo bản năng mà là như vậy. Nhưng khi vươn tay
ra mới biết được đám mây kia còn cách cô rất xa rất xa, cô cho dù duỗi
thẳng cánh tay kéo thẳng đôi chân nhỏ kia thì cũng không thể nào vươn tới
được.
Quên đi, để cho nó nằm ở chân trời đó đi, cô có thể nhìn thấy là tốt rồi.
Nghiêm Chân tự an ủi chính mình như vậy.
Thu hồi tầm mắt, cô nhìn cách đó không xa có một đống đất nhỏ. Không,
chính xác hơn hẳn phải là đống tuyết.
Cô cũng không phải lần đầu tiên chú ý tới đống tuyết nhỏ này, nhưng chỉ
cần vừa nhìn thấy thì sẽ cảm thấy nó xuất hiện ở nơi nay rất là đột ngột.