LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 291

nhưng đối với những cô cậu nhóc mới học năm nhất tiểu học thì đó chính là
một sự khiêu chiến."

Cố Hoài Việt thả chậm cước bộ , đi song song với Nghiêm Chân, lẳng

lặng nghe cô nói.

"Khi đó trong lớp không có bạn nào chịu tham gia, cô giáo cũng thực vội

vã lo lắng cho nên đã đưa em rat ham gia. Anh đoán xem cô giáo đã nói gì
với em?" Cô cười khanh khách mà hỏi, không đợi anh nói một chữ liền
công bố đáp án, "Cô giáo nói: Nghiêm Chân, ba của em không phải tham
gia quân ngũ sao? Em chạy đi. Chạy không tốt chính là làm mất mặt người
giải phóng quân."

Cố Hoài Việt không khỏi cười cười.

"Sau này để cho ba em biết, ông ấy đã dùng sức mạnh huấn luyện tân

binh để huấn luyện em trong suốt một tuần." Chính lúc ấy đã khiến cô cảm
thấy sống không bằng chết, nhưng hiện tại lúc trưởng thành mà nghĩ lại đã
không thể lý giải được sự thống khổ ngay lúc đó là gì.

"vậy cuối cùng kết quả em chạy như thế nào?" Tham mưu trưởng quan

trọng nhất chính là cô không phải làm mất mặt người lính giải phóng quân
chứ?

"Chạy đứng thứ hai từ dưới lên, bởi vì chạy đến một khúc quanh em bị

trẹo chân một chút." Nghiêm Chân cười cười, nét tươi cười giống như mang
theo một chút tính trẻ con, "Về đến nhà em khóc như núi đổ, ba em liền an
ủi em. Ông nói rằng: con người không thể thành công quá nhanh, trong khi
đó con chỉ bị trẹo chân một chút nhưng vẫn cố gắng chạy đến đích rồi."

Nói xong cô vấp phải tảng đá suýt nữa ngã, Cố Hoài Việt đỡ lấy cô.

Nghiêm Chân theo bản năng nắm lấy cánh tay của anh, trùng hợp nhìn
thẳng vào anh. Ý cười trong mắt của cô còn chưa rút đi, nháy mắt lại thêm
một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.