LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 346

Nghe xong thì Cố Hoài Việt cũng trầm mặc xuống, co giật khóe môi, còn

chưa kịp nói cái gì đó thì chợt nghe tiếng kêu truyền từ trong phòng bếp tới.

Tịch Thiếu Phong đứng lên, cười cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt, "Được

rồi, đi ăn cơm trước thôi."

Một bàn bày đầy đồ ăn, trong đó có một nửa số món ăn là tay nghề của

Nghiêm Chân.

Vừa nghe Chung Lê Anh nói, Tịch Thiếu Phong có chút ngoài ý muốn

nhìn Nghiêm Chân, "Món nào là cháu làm vậy, chỉ chú xem để chú nếm thử
xem nào."

Nghiêm Chân bước lên vài bước, đem bàn ăn di chuyển một chút, vài

món đồ ăn tinh xảo đã được đưa tới trước mặt Tịch tư lệnh. Tịch Thiếu
Phong bắt đầu đưa đôi đũa gắp thức ăn mà ăn, lông mi nhất thời nhếch lên
cao. Nghiêm Chân cũng liền theo đó mà khẩn trương.

Chung Lê Anh cười cười vỗ tay Tịch tư lệnh một chút rồi sẵng giọng,

"Ông đừng dọa Tiểu Chân, tôi đã nếm qua rồi, mấy món này đối phó với
ông quá dư dả rồi."

Kỳ thật không riêng gì một mình Tịch Thiếu Phong là người ngoài ý

muốn.

Cố Hoài Việt cũng gặp một đũa đồ ăn, đưa vào miệng chậm rãi nhai rồi

nuốt xuống, xem ra không giống với những món ăn cô làm ngày thường.

Nghiêm Chân có chút lo lắng nhìn anh, thẳng đến khi anh buông đôi đũa,

nhẹ nhàng cầm tay cô thì cô mới yên tâm.

Cơm ăn mới được một lúc thì điện thoại trong phòng khách bỗng nhiên

vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.