LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 363

đang cười thật tươi. Phía sau cô là ánh mặt trời đang chiếu xuống, chiếu lên
khuôn mặt của cô đang sáng lạn vô cùng.

Thì ra lúc nhỏ cô đã từng cười tươi như vậy.

Lấy lại tinh thần, Cố Hoài Việt thấy Nghiêm Chân đã đem toàn bộ quần

áo bỏ vào trong tủ. Cô nhìn ảnh chụp trong tay anh có chút ngượng ngùng,
"Ảnh chụp này là chụp lúc ở nơi đóng quân của bộ đội ở một thị trấn nhỏ
trên núi." Khi đoàn quân còn chưa di chuyển thì liền đóng quân tại một thị
trấn nhỏ có nhiều núi này, khi đó chuyện mà khiến Nghiêm Chân vui vẻ
nhất chính là cùng ba mình đi dạo trên đó.

"Nơi đó rất đẹp sao?"

"Đẹp lắm. Nhưng không biết giờ còn có doanh trại của bộ đội ở đó hay

không, sau khi bộ đội di chuyển thì em thấy sẽ không quay lại nữa, rất
muốn trở về đó xem qua."

Cố Hoài Việt đem ảnh chụp của cô để lại chỗ cũ, cười cười nói, "Tìm một

cơ hội rồi chúng ta cùng đi."

Nghiêm Chân ngẩng đầu, có chút kinh ngạc rồi lập tức lại mỉm cười,

"Được."

.................

........................

Buổi sáng tinh mơ, những chiếc xe thiết giáp, xe tăng đang đi ra khỏi

cửa, bánh xích đi qua để lại những dấu vết sâu cạn không đồng nhất lần lượt
thay đổi, cuối cùng một chiếc xe jeep rời khỏi nơi đóng quân sau cùng, cánh
cửa được điều chỉnh bằng điện tử đang nhanh chóng đóng cánh cửa lại.
Ngay tại khi nhóm lính gác cổng còn chưa đổi ca thì có một chiếc xe việt dã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.