LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 45

Nghiêm Chân quẫn bách, vội nhận túi từ tay anh. Bà nội nhìn qua, hai

mắt sáng lên quay sang hỏi, "Tiểu Chân, đây là...?"

"Đây là phụ huynh học sinh của cháu, thuận đường nên đưa cháu đến."

Cô biết bà nội đang nghĩ cái gì cho nên vội vàng giải thích.

Giây tiếp theo, mắt bà lại ảm đạm hơn. Nhìn ánh mắt đó, Cố Hoài Việt

chợt nhớ đến mẹ mình cũng từng như vậy, rất quen chỉ cần nhìn qua anh
cũng hiểu.

Anh mỉm cười, quay đầu về phía người đang cúi gầm đầu xuống đất,

Nghiêm Chân, "Tôi đi trước nhé cô Nghiêm, có việc sẽ liên lạc với cô sau."

Rồi anh nhìn về phía bà đang nằm trên giường bệnh, "Bà cũng nghỉ ngơi

cho tốt."

"Rồi, rồi..."Bà nội trả lời, nhìn bóng anh đi xa, lại không tránh khỏi phiền

muộn, thì thào lẩm bẩm, "Khi nào thì Tiểu Chân mới tìm được một người
như thế chứ?"

Nghiêm Chân đang cầm túi, nghe bà nói câu đó mà cứng cả người.

... ...

Cố Viên sáng sớm tiếng gõ thức dậy lại vang lên.

Rời giường phải theo quy củ cũng là do Cố lão gia đề ra, ông sống trong

quân đội đã lâu, ở quân doanh mỗi ngày đều đúng giờ thức dậy, rửa mặt
chải đầu rồi tập thể dục, nhiều năm đã hình thành một thói quen rất tự
nhiên. Buổi tối sẽ nghe tiếng gõ tắt đèn đi ngủ, sáng sẽ nghe tiếng gõ rời
giường.

Thói quen này là tốt, nhưng lại vô cùng cực khổ với mọi người trong Cố

viên, nhất là với người ít hiểu biết về gia quy như Lương Hòa. Cô ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.