LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 468

Ngay khi cô lâm vào tình trạng kiệt sức mệt mỏi thì cô vừa ngẩng đầu lên

đã nhìn thấy anh, cảm giác giống như là nằm mơ vậy, cho dù xoa bóp đùi có
cảm giác đau nhưng cô vẫn còn có chút không thể tin được.

Nhưng thời điểm cô bị ôm lấy thì cảm giác ấm áp cùng lực trên người là

chân thật, cho đến giờ phút này vẫn còn lưu lại trên thân thể của cô, nói cho
cô biết rằng đây không phải là mơ.

Cô đợi khoảng 15 phút thì thấy Cố Hoài Việt từ trong phòng bệnh đi ra.

Nghiêm Chân ngẩng đầu nhìn, dùng ánh mắt hỏi anh.

Anh cười cười rồi nói, "Không có việc gì."

Mặc dù anh nói là không có việc gì nhưng Nghiêm Chân hiểu được, cũng

không hề hỏi lại anh mà nắm tay anh đứng dậy.

"Em đi không được sao? Vậy anh ôm em nhé."

Anh hỏi nghiêm trang như vậy nhưng những cô y tá đi ngang qua nghe

thấy thì lại nở nụ cười, không ngừng quay đầu nhìn bọn họ. Nghiêm Chân
mặt đỏ lên, ngẩn người ở đó, "Không cần, anh như thế nào mà bỗng nhiên
trở lại đây thế?" Trong điện thoại giống như là anh có nói qua, nhưng lúc đó
tinh thần của cô đang hốt hoảng, không có nghe rõ ràng.

"Ba của cao chính ủy bị bệnh nặng, thân thể lão Lưu cũng không tốt nên

anh và Kiều phó sư trưởng cùng nhau đến đây thăm bệnh. Ông ấy cũng nằm
ở tổng viện quân khu, em có muốn qua gặp chút không?"

"Không được." Cô lắc đầu, "Hôm nay em rất chật vật, ngày mai em sẽ

vào thăm bác ấy sau." Cô nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn anh rồi hỏi,
"Hôm nay không đi, vẫn nên để ngày mai đi được không? Đêm nay anh có
thể về nhà được không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.