LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 470

"Em không thể để cho bọn họ giận chó đánh mèo lên thằng bé được." Cô

vội vàng nói.

"Anh biết." Cố Hoài Việt đem cô ôm vào trong lòng, "Nhưng bọn họ là

ông bà ngoại của thằng bé, thời gian dài như vậy bọn họ cũng muốn gặp
thằng bé."

"Nhưng bọn họ không có thương thằng bé."

"Sẽ không đâu." Anh hôn lên cái trán của cô, "Bà ngoại của Gia Minh nói

bọn họ cần thời gian nói chuyện cùng Gia Minh, đem mọi hiểu lầm xóa bỏ
đi. Chỉ đêm nay thôi, ngày mai... ngày mai đến đón thằng bé về nhà."

Anh cam đoan, giống như dỗ một đứa trẻ.

Nghiêm Chân chậm rãi bình tĩnh lại, buông lỏng anh ra, "Em đã biết, em

đi tắm rửa trước đây."

Cô nói xong đi vào phòng tắm, để một mình Cố Hoài Việt đứng ngay tại

chỗ, biểu tình có chút bất đắc dĩ lại có chút dở khóc dở cười.

Đây là cô đang tức giận sao?"

Nghiêm Chân giam mình trong phòng tắm tới gần hai tiếng đồng hồ,

trong lúc người nào đó gõ cửa hai lần hỏi cô có tốt lắm không thì cô làm bộ
như không có nghe thấy mà cũng không có mở. Chờ đến khi cô mặc quần
áo đi ra phòng khác thì anh cũng chỉ mặc bộ quần áo ở nhà nhưng cũng đã
làm xong cơm chiều.

"Em ăn một chút đi." Cố Hoài Việt để cô ngồi vào một chiếc ghế dựa.

Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi nói, "Em hơi mệt, em muốn đi ngủ."

Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, "Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.