Đêm đó khi cô giáo Nghiêm Chân đến Lâm gia giao bản kế hoạch thì tiểu
gia hỏa này ở nhà một mình chơi trò chơi, kết quả thủ trưởng gọi điện về
nói rằng ngày hôm sau sẽ về nhà một chuyến. Tiểu gia hỏa này tự nhiên vui
mừng không thôi, chờ cô giáo Nghiêm trở về thì nói cho cô biết tin tức tốt
này, kết quả đợi đến khi cậu bé buồn ngủ mà cô giáo Nghiêm còn chưa có
về. Tiểu gia hỏa suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nói cho cô giáo
Nghiêm biết nữa, cho cô ấy một sự ngạc nhiên vậy.
Kết quả là...
Nghiêm Chân nghe xong tự nhiên cảm thấy xấu hổ không thôi.
Kết quả không nghĩ tới, là hai người lớn bọn họ kết phường cho tiểu tử
này một sự ngạc nhiên lớn, đưa thằng bé đến nhà bà ngoại.
Cố Hoài Việt đến gần, lấy tay nâng mũ của cậu bé lên, tiểu gia hỏa kia
cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn theo đôi tay của thủ trưởng.
Chưa tới một tháng mà khuôn mặt của tiểu gia hỏa này đã nhìn mập lên
như vậy, nhịn không được mà anh đưa tay nhéo nhéo hai má của Gia Minh,
rước lấy cái nhìn căm tức của con trai.
Nghiêm Chân đem tiểu gia hỏa có khuôn mặt bánh bao thoát khỏi bàn tay
của Cố Hoài Việt, rồi hỏi cậu bé, "Gia Minh, tối hôm qua có ai mắng em
không?"
Tiểu gia hỏa kia chuyển ánh mắt sang nhìn cô, còn chưa kịp nói gì thì
phía sau liền truyền đến một giọng nam trầm thấp khàn khàn, "Hừ, vẫn là
bướng bỉnh giống nhau, ai có thể mắng tiểu tử nhà mấy người chứ?"
Cố Hoài Việt là người phản ứng đầu tiên, đứng thẳng người, hướng người
vừa xuất hiện ở cửa làm quân lễ. Người đến là Lâm lão gia Lâm Trọng Bác.