LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 530

"Đứng ở chỗ này cho các cậu tỉnh rượu." Lưu Hướng Đông nói, "Quân

trang này trước hết tạm thời đừng mặc, chờ khi nào giống một người quân
nhân thì hãy mặc vào cho tôi."

Hắn đứng đó, nhìn bọn họ nói, "Không cho các cậu đi còn ủy khuất các

cậu sao? Nhìn xem bộ dạng của cậu hiện tại là cái bộ dạng gì?"

Không phải là bọn hắn tàn nhẫn, mà đây là vấn đề không thể không lo

lắng đến, những binh lính hiện tại ý chỉ có vẻ bạc nhược, vì phòng gặp
chuyện không may, hắn không dám tùy tiện dẫn bọn họ đi.

Lưu Hướng Đông lạnh lùng nói, "Số mệnh của những người lính là đồng

hành cùng quốc gia. Quốc gia gặp phải những tai nạn ngoài ý muốn hết sức
nghiêm trọng, các cậu cũng chỉ có được bộ dạng này thôi sao? Còn muốn đi
cứu nước cứu người sao? Vô nghĩa."

Nói xong, trong nháy mắt yên tĩnh qua đi, sáu người lính này tuổi còn

nhỏ không chịu được chất vấn của hắn, cúi đầu nức nở ra tiếng, "Tôi nhớ
nhà, tôi nhớ ba mẹ, tôi tham gia quân ngũ hai năm không về nhà, tôi muốn
về nhà..."

Trong lúc nhất thời nơi đây trở nên thương cảm len, giọng nói của Lưu

Hướng Đông chậm rãi vang lên, dùng giọng nói khàn khàn mà nói với bọn
họ, "Các cậu phải tin tưởng vào các chiến hữu của mình, chỉ cần có một
người còn sống thì cho dù có phải phế bỏ cả hai tay cũng sẽ đem bọn họ
đào ra. Hiểu chưa?"

Câu hỏi này chính là hỏi sáu người này, cũng đã có người trả lời được câu

hỏi của hắn, "Hiểu được..."

Lưu Hướng Đông dừng ánh mắt ở trên người những người lính của hắn,

rút cuộc cũng cười cười, rất nhanh thu lại nụ cười, ra mệnh lệnh, "Nghe
lệnh, đem quần áo mặc vào."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.