LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 579

Cố Hoài Việt cười nhẹ, dựa vào gối đầu mà ngồi dậy.

"Hiện tại mấy giờ rồi ạ?" Anh nhẹ giọng hỏi.

"Giữa trưa, 12h rồi. Con nha, ngủ từ tối hôm qua cho tới tận giữa trưa

ngày hôm nay rồi đó."

Quả là một giấc ngủ thật dài.

Anh cười cười, nhìn mẹ đổ canh ra cho mình thì nhíu mày. Mẹ Cố đương

nhiên hiểu được ý tứ của anh, đã bắt đầu nói trước, "Không muốn uống
cũng phải uống, bác sĩ lúc nãy có nói, đi đứng không phục hồi thì không thể
tham gia huấn luyện quân sự gì hết..."

"Không nghiêm trọng như vậy đâu mẹ." Anh nhất thời hơi ngẩn người,

kiên trì nhận lấy bát canh, uống được mấy ngụm sau đó lại buông xuống.

Lý Uyển nhìn anh nhíu mày thì chỉ có thể thở dài.

Không thể không thấy được sự thất vọng và thương tâm của mẹ, Cố Hoài

Việt nhanh chóng an ủi bà, "Chỉ là dưới tác dụng phụ của thuốc giảm đau
quá lớn, con một chút thèm ăn cũng không có, uống vào mấy thứ này như là
đi giời sông lấp biển vậy mẹ ạ, không uống được nữa."

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng khi mẹ Cố nghe xong thì

hốc mắt cũng đã đỏ lên. Cố Hoài Việt bật cười, đưa tay lau từng giọt nước
mắt cho mẹ mình, "Mẹ đừng khóc, con không phải vẫn nằm ở chỗ này tĩnh
dưỡng rất tốt sao, qua vài ngày nữa thì tốt rồi."

"Chuyện này có thể vài ngày nữa là tốt được sao?" Mẹ Cố lại lẩm bẩm

một câu, thu dọn hộp giữ ấm, "Ngày khác mẹ sẽ nấu cho con một chút cháo
dinh dưỡng, con không bồi bổ là không được đâu, biết chưa?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.