Anh nói rằng, "Đừng nhìn cái áo khoác quân đội này khó coi như vậy
nhưng ở Tây Tạng dùng cái này giữ ấm rất tốt."
Anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm nên anh biết, vì thế cô cũng
không hề bướng bỉnh lấy ra nữa, bây giờ quả thực là đã phát huy công dụng
rồi.
Phục hồi tinh thần lại, cô đối với cô bé nhỏ trong lòng mỉm cười, có lẽ vì
đã làm cô giáo tiểu học nên Nghiêm Chân đối đãi với đứa nhỏ luôn ôn hòa
hơn một chút, "Em có cái gì tốt đẹp muốn nhớ lại không?" Cô hỏi, có chút
lắc dầu vì đã mở miệng hỏi không đúng rồi.
Cô bé kia lập tức sửng sốt, đôi mắt to đảo quanh một hồi rồi mới giòn giã
nói rằng, "Có ạ."
"Chị cũng có." Cô lại nói, "Vừa mới rồi chị cười là vì chị nghĩ đến đến
những điều tốt đẹp đó. Nghĩ đến những điều đó thì chị sẽ không lạnh nữa."
"Hả?" Cô bé rõ ràng là không hiểu.
Cô hẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi nói, "Bởi vì từng có người nói cho chị
biết, một người có rất nhiều hồi ức đẹp của chính mình, chỉ có khi lâm vào
hoàn cảnh nào đó mà nhớ lại những điều đó mới có thể cảm đã lâu không
có sự ấm áp."
Câu nói kia là anh nói, anh ở Tây Tạng làm quân nhân vài năm sau đó
liền vào bộ đội - đại đội đặc chủng, không biết khi nào làm nhiệm vụ thì sẽ
gặp nguy hiểm, thời khắc cửu tử nhất sinh cũng đã trải qua nhiều lần. Anh
nói anh từng vì một mục tiêu ẩn núp mà ở trong tuyết tận hai ngày, ở trong
thời tiết đông lạnh như vậy đôi chân cũng đã mất đi tri giác nhưng vẫn ghìm
gọng súng.
Đại đội trưởng của anh liền nói cho anh biết, những thời điểm khác đừng
kéo căng bản thân như sợi dây cung vậy, thoải mái nghỉ ngơi một chút, hãy